Chương trước
Chương sau
Thứ hai, âm dương Linh vũ quyết chỉ có tác dụng thôn phệ Linh lực và chân khí, chứ không có tác dụng thôn phệ Linh hồn lực, cho nên dù Lục Lâm Thiên thôn phệ không ít Linh giả, và Linh hồn lực cũng mạnh hơn không ít, nhưng đấy là do vào lúc Linh giả bị thôn phệ Linh lực thì Linh hồn lực cũng hoá thành năng lượng và xen lẫn một ít vào trong đám Linh lực bị Lục Lâm Thiên thôn phệ.  

Mà chút ít năng lượng Linh hồn lực đó, ngay lúc bị Lục Lâm Thiên luyện hoá thành Linh lực thì vô tình sẽ bị hồn đan của hắn thôn phệ, tuy rằng số lượng mỗi lần không nhiều lắm, nhưng tích luỹ lâu dần cũng có tác dụng rất lớn.  

Lúc này đây, hồn đan của Lục Lâm Thiên hấp thu Linh hồn lực đã bị nghiền nát của Thôi Mệnh Phán Quan, hành động này không thể nghi ngờ chính là đại bổ, trực tiếp hấp thu Linh hồn lực để tẩm bổ, đối với Linh hồn lực của Lục Lâm Thiên mà nói thì đây chính là lợi ích kinh người.  

Ở bên ngoài, lúc này Lục Lâm Thiên đang lơ lửng giữa không trung, khí tức trên người như có như không, khiến cho đám người đứng vây xem bên dưới sợ tới mức tim muốn nhảy lên cổ họng, nếu như Thôi Mệnh Phán Quan đoạt xá thành công thì đợi lúc chưởng môn tỉnh lại sẽ biến thành Thôi Mệnh Phán Quan, chứ không còn là chưởng môn nữa.  

Thần sắc của Lữ Tiểu Linh cũng vô cùng khẩn trương, hàm răng ngà cắn chặt đôi môi mọng đỏ tới mức suýt bật máu.  

Mọi người có khẩn trương đến mấy thì cũng bó tay không làm được gì, cái cảm giác hồi hộp thế này, thứ khó chịu nổi nhất chính là phải hứng chịu nó trong một quãng thời gian lâu dài, khiến cho thần kinh của cả đám người đều căng như dây đàn,  

Trong não hải của Lục Lâm Thiên, dưới tình huống mà ngay cả bản thân của Lục Lâm Thiên cũng không rõ, hồn đan đang xoay tròn cực nhanh và hấp thu hết đám Linh hồn lực kia, bất quá lúc này hồn đan hấp thu Linh hồn lực so với thanh tiểu đao màu vàng thì vẫn còn kém rất xa, chỉ có một phần rất nhỏ mảnh vỡ Linh hồn còn sót lại là bị hồn đan hấp thu trong lúc vô tình mà thôi, hồn đan hấp thu mảnh vỡ Linh hồn nếu như so với tiểu đao màu vàng thì… phỏng chừng cao lắm chỉ cỡ một phần ngàn, thậm chí còn chẳng tới một ngàn nữa.  

Bất quá cũng bởi vì như vậy, Lục Lâm Thiên mới có thể thuận lợi khiến cho hồn đan hấp thu được Linh hồn lực bị đánh vỡ kia, Linh hồn lực bị đánh vỡ của Thôi Mệnh Phán Quan cũng cực kỳ khổng lồ, lấy trình độ Linh hồn lực của Lục Lâm Thiên lúc này thì muốn hấp thu toàn bộ chẳng khác nào tự tìm đường chết, căn bản không thể nào làm được.  

– Xuy!  

Chỉ không tới nửa canh giờ, tất cả mảnh vỡ Linh hồn đều bị thanh tiểu đao màu vàng kia thôn phệ, thế nhưng bản thân của nó lại không có bất kỳ biến hoá nào, sau khi thôn phệ mảnh vỡ Linh hồn xong, ngay cả quang mang của nó cũng không thay đổi dù chỉ mảy may, tiếp tục xoay quanh phía trên hồn đan, theo tần xuất xoay của hồn đao mà tự xoay.  

– Ta không chết sao?  

Lúc Lục Lâm Thiên khôi phục tri giác thì điều đầu tiên hắn làm chính là nhìn vào xem lại não hải của mình, phát hiện mọi thứ không có gì thay đổi, Thôi Mệnh Phán Quan thì không thấy bóng dáng đâu, mình cũng không bị đoạt xá, đồng thời, Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được là Linh hồn lực của mình đã tăng cường không ít.  

– Đã xảy ra chuyện gì vậy.  

Lục Lâm Thiên cố gắng hồi tưởng lại, ngay lúc mình trọng thương mất đi tri giác, dường như đã nghe được một giọng nói già nua, giọng nói này dường như không xa lạ gì, mà dường như mình còn mơ hồ nhìn thấy thanh tiểu đao màu vàng kia phát ra kim quang cực sáng nữa.  

– Chẳng lẽ là tiểu đao màu vàng đã cứu ta?  

Lục Lâm Thiên nhìn về phía thanh tiểu đao màu vàng kia, nhưng lại không nhìn thấy thanh đao có bất kỳ biến hoá khác thường nào.  

– Rốt cuộc là tiểu đao màu vàng hay là người nào khác?  

Lục Lâm Thiên thoáng nghi hoặc, chỉ biết rằng bản thân mình đã được cứu thoát, nhưng Lục Lâm Thiên lại không biết rốt cuộc là thanh tiểu đao màu vàng kia đã cứu mình, hay là do người nào đó khác.  

Còn có bản thân mình vô duyên vô cớ, Linh hồn lực đột nhiên lại mạnh hơn không ít, sợ là so với trước kia ít nhất cũng phải mạnh hơn một phần hai mươi luôn ấy chứ, đừng xem nó chỉ có một phần hai mươi mà xem thường, nếu là bát trọng Linh Tướng bình thường tu luyện thì phỏng chừng không tốn vài năm căn bản không cách nào tăng cường Linh hồn lực nhiều như vậy được.  

Lục Lâm Thiên hơi hé mắt ra nhìn, thân hình đột nhiên rơi xuống dưới.  

– Xuy xuy.  

Chân khí rung động, chân khí toả ra chung quanh hoá thành một dòng khí xoáy qua, Lục Lâm Thiên lúc này mới ổn định thân hình lại được, sau đó đứng ở giữa quảng trường, quét mắt nhìn khắp bốn phía.  

– Bịch bịch!  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên tỉnh lại, đám người Lộc Sơn lão nhân, Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu cũng đứng trơ ra hai mặt nhìn nhau, sau đó lập tức lùi lại phía sau, mắt nhìn chằm chặp vào Lục Lâm Thiên, không ai biết chắc kẻ vừa tỉnh lại có phải là Thôi Mệnh Phán Quan hay là chưởng môn của mình nữa.  

– Các ngươi làm sao vậy?  

Lục Lâm Thiên nhìn vẻ mặt của cả bọn liền hỏi với vẻ nghi hoặc.  

– Ngươi là ai?  

Lữ Tiểu Linh khẩn trương nhìn vào Lục Lâm Thiên, tới mức trống ngực đập dồn dập.  

– Ngươi thử nói xem ta là ai.  

Lục Lâm Thiên hơi ngẩn ra, chẳng lẽ mình bị huỷ dung rồi hả.  

– Lão đại.  

Tiểu Long lúc này cũng vui mừng nhào tới, chỉ có nó là có thể cảm giác được khí tức của lão đại rõ ràng nhất, đây không phải là Thôi Mệnh Phán Quan, khí tức trên người của lão đại vẫn không hề thay đổi.  

– Tiểu Long, đệ không sao chứ.  

Lục Lâm Thiên hỏi, Tiểu Long chống lại Thôi Mệnh Phán Quan, ít nhiều cũng bị thương.  

– Không có việc gì, lão hỗn đản ấy vẫn không thể thương tổn đến ta được.  

Tiểu Long ngẩng đầu nói, mắt nhỏ chớp chớp, giọng nói mang theo chút uỷ khuất:  

– Chính là hơi đau một chút, thực lực của lão hổn đản đó đúng là không tệ.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi không bị đoạt xác à?  

Lữ Tiểu Linh lập tức bước tới, cảm giác khí tức trên người Lục Lâm Thiên, sắc mặt vẫn còn có chút nghi hoặc không dám tin.  

– Ngươi nói thử xem, không lẽ ngươi muốn ta bị đoạt xác à?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  

– Không phải vậy, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, ta rất lo cho ngươi.  

Lữ Tiểu Linh rốt cuộc cũng đoán chắc kẻ trước mặt là ai, lập tức bổ nhào vào lòng ngực của Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên hơi sững ra, thân thể nhỏ nhắn kia đã dán sát l*иg ngực của hắn, sau một hồi lóng ngóng chẳng biết làm sao, hai tay thoáng do dự, sau đó liền choàng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, nói:  

– Được rồi, ta không sao rồi. Đừng quá lo lắng.  

– Thất phẩm đan dược á, thất phẩm đan dược.  

Thanh âm cực nhỏ của Tiểu Long lập tức vang lên trong não hải của Lục Lâm Thiên, nháy nhỏ nháy nháy một cái, sau đó không ngừng cười hắc hắc như trẻ con.  

Lục Lâm Thiên trừng Tiểu Long một cái, Tiểu Long không hề sợ hãi mà ngẩng đầu ưỡn lên tỏ vẻ kháng nghị.  

– Ngươi làm ta lo lắng muốn chết, đều do ta không tốt, đáng lẽ ra ta nên giúp ngươi sớm một chút mới đúng, đều là do ta, cũng may mà ngươi không có chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.