Chương trước
Chương sau
Khi thôn phệ xong một Linh Tướng lục trọng, Lục Lâm Thiên do dự nhìn vào Linh Tướng bát trọng kia một chút rồi lập tức thôn phệ.  

Hắn là Linh Tướng thất trọng mà muốn thôn phệ Linh Tướng bát trọng chỉ sợ sẽ bị kháng cự. Thế nhưng nếu như không thôn phệ hết thì quá lãng phí, cho nên sau khi do dự một lát Lục Lâm Thiên cắn răng quyết định thôn phệ.  

Khi Lục Lâm Thiên thôn phệ Linh Tướng bát trọng kia, sắc mặt đã đỏ bừng, lúc này hắn hoàn toàn đang có cảm giác khó chịu. Mặc dù trên phương diện linh hồn lực Lục Lâm Thiên so với linh giả đồng cấm mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng cũng không giống như vũ giả, đan điền vô cùng biến thái so với vũ giả đồng cấp lớn hơn gấp chục lần.  

Linh hồn lực của Lục Lâm Thiên mạnh mẽ là bởi vì linh hồn lực đã ngưng thực hơn rất nhiều, trên phương diện linh hồn lực mạnh hơn không ít, điều này có liên quan tới việc dùng Linh Hồn Thần dịch trước đây và Linh Ngọc sàng phụ trợ.  

Mà không gian linh lực trong đầu hắn so với linh giả đồng cấp cũng lớn hơn một chút, thế nhưng cũng không biến thái như tu vi vũ giả. Vì vậy dùng tu vi Linh Tướng thất trọng thôn phệ một Linh Tướng bát trọng, hơn nữa trước đó còn thôn phệ một Linh Tướng lục trọng, vì vậy Lục Lâm Thiên hiện tại giống như là ăn no quá vậy. Ăn nhiều quá sẽ bị bục dạ dày mà chết. Thôn phệ nhiều thì sẽ bạo thể mà chết. Cho nên sau khi thôn phệ Linh Tướng bát trọng xong Lục Lâm Thiên lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu luyện hóa.  

Lục Lâm Thiên bắt đầu luyện hóa, quanh người lại được một vòng quang tráo vô hình bao phủ. Lúc này trong mật thất cũng chỉ còn lại một Linh Tướng cửu trọng cuối cùng.  

Thời gian chậm rãi trôi qua….  

Sáng sớm, vạn vật dường như đều từ giấc ngủ say tỉnh dậy, không khí trải qua một đêm tinh lọc lúc này vô cùng sảng khoái dị thường. Chỉ là trong không khí lúc này có một chút lạnh lẽo, trong lúc bất tri bất giác cuối thu đã qua, bắt đầu vào đông.  

Giờ phút này, trong một kiến trúc lớn, bên trong có không ít thân ảnh đang ngồi, sắc mặt mọi người có chút kinh ngạc và ngưng trọng.  

– Thực lực của Phi Linh môn này quả thực khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn. Xuất hiện hai Vũ Vương, không ít Vũ Suất, còn có yêu thú lục giai, loại thực lực này không phải thế lực nhị lưu bình thường có thể có.  

– Thám tử hồi báo lại, còn có đại quân yêu thú, Phi Linh môn đồng thời còn nắm giữ trận pháp, theo như lời thám tử nói, còn có khôi lỗi.  

– Đại quân yêu thú, trận pháp, khôi lỗi. Đây không phải là thứ mà thế lực bình thường có thể có, Phi Linh môn quả thực bất phàm.  

– Trong đó Phi Linh môn còn có một Vũ Vương trực tiếp khiến cho Thôi Mệnh phán quan phải dùng linh hồn ly thể, đây không phải là việc mà Vũ Vương bình thường có thể làm được.  

Trong đại điện lúc này có không ít người nghị luận. Trên người đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ, thực lực đám người này không hề đơn giản.  

– Chư vị trưởng lão, chuyện Phi Linh môn các ngươi thấy thế nào?  

Trên chủ vị, một đại hán trung niên nhíu mày hỏi. Người này tuổi chừng hơn bốn mươi, mày kiếm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế vô song. Lúc này hai mắt vừa chuyển, trong ánh mắt có một cỗ uy nghiêm.  

– Chưởng môn, kệ bọn họ. Phi Linh môn lần này khiến cho Hắc Sát Giáo bị thương nặng, tiền mất tật mang. Mặt mũi cũng bị tát một cái, đối với Linh Thiên môn chúng ta chính là chuyện tốt.  

Trong đại điện lúc này có một đại hán mở miệng nói. Chính là người mà Lục Lâm Thiên không hề xa lạ, Lưu trưởng lão trong Linh Thiên môn.  

Lúc này bên trong đại điện còn có Vương trưởng lão kia, còn có Quách Văn Tinh Linh Suất thất trọng cũng có mặt. Nam tử trung niên có mái tóc dài màu đen, mày kiếm, mắt sáng kia chính là chưởng môn Lữ Chính Cường của Linh Thiên môn.  

– Lưu chưởng lão, Hắc Sát giáo tổn thất không nhỏ, đối với Linh Thiên môn chúng ta ít nhiều cũng có chỗ tốt. Thế nhưng chuyện này lại không hề đơn giản. Thám tử hồi báo, trong đó còn có sự xuất hiện của người Linh Vũ giới. Đám người Linh Vũ giới này gần đây đã nhiều lần xuất hiện, đồng thời giống như thần long không thấy đầu đuôi. Dường như đã thẩm thấu vào bên trong không ít thế lực, có tâm rục rịch, chỉ sợ đây không phải là một chuyện tốt.  

Trong đại điện, gần chủ vị có một lão giả tóc trắng mở miệng nói, khí tức của người này không ngờ lại cao hơn tất cả mọi người.  

– Linh Vũ giới này thực sự vô cùng quỷ dị. Trong đó đều là những cường giả biến mất không lâu trước đó. Thực lực cũng không yếu. Bọn chúng xuất hiện trong Cổ Vực nhất định là có ý đồ, chúng ta phải đề phòng.  

Ánh mắt Lữ Chính Cường chợt lóe, sau khi do dự một chút rồi từ từ nói:  

– Mà Phi Linh môn lần này thực lực cũng bất phàm. Có thể lôi kéo Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Hơn nữa lại có thể khống chế yêu thú và trận pháp, còn có khôi lỗi. Như vậy thực lực tuyệt đối không đơn giản, Phi Linh môn này đột nhiên xuất hiện, đám người Linh Vũ giới cũng vậy, chỉ sợ trong Cổ Vực lần này sẽ gió thổi mây phun.  

– Cổ Vực tĩnh lặng đã lâu. Dù sao đi nữa Linh Thiên môn ta cũng không cần phải e ngại bất kỳ thế lực nào. Nói không chừng Linh Thiên môn ta còn có thể nhân cơ hội nhận được một ít chỗ tốt cũng không biết chừng.  

Một trưởng lão Linh Thiên môn nói.  

– Không được chủ quan. Linh Thiên môn chúng ta mặc dù có thực lực đó, thế nhưng trên đời này trên người có người khác, trên thế lực này có thế lực khác mạnh hơn. Trước tiên không nói Tam tông Tứ môn trên đại lục Linh Vũ, cũng không nói thành Ma Vân, ngay cả ba sơn môn Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, thực lực mỗi một môn phái đều không dưới Linh Thiên môn chúng ta. Cho nên trưởng lão không thể sơ ý.  

Lữ Chính Cường nhìn vào vị trưởng lão vừa nói xong rồi nói.  

– Chưởng môn nói chí phải, ta thụ giáo.  

Vị trưởng lão kia ngẩn ra rồi chắp tay nói.  

– Chưởng môn, lẽ nào người hoài nghi Phi Linh môn kia có hậu trường?  

Gần chủ vị, lão giả tóc trắng kia nói.  

– Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn chính là vũ giả toàn hệ, trong tay còn có Vũ linh khí. Quán quân đại hội Tam tông Tứ môn lần trước dường như cũng có tên là Lục Lâm Thiên, cũng là vũ giả toàn hệ. Vũ Tướng nhất trọng có thể đánh bại Vũ Suất nhất trọng. Lục Lâm Thiên dùng thực lực Vũ Tướng cửu trọng có thể đánh chết Vũ Suất tứ trọng. Lẽ nào chư vị trưởng lão đều cho rằng còn có chuyện người trùng họ trùng tên như vậy sao? Lẽ nào có hai vũ giả ngũ hệ trùng họ tên trong hàng tỷ người như vậy sao?  

Lữ Chính Cường cười nhợt nhạt rồi nói với mọi người trong đại điện.  

– Lẽ nào người này chính là Lục Lâm Thiên kia của Vân Dương Tông? Như vậy xem ra Vân Dương Tông là Phi Linh môn tuyệt đối có quan hệ.  

Trong đại điện, lúc này không ít trưởng lão ngạc nhiên rồi lập tức nghị luận.  

– Từ tin tức trên đại lục Linh Vũ mà nói, Lục Lâm Thiên này dường như đã rời khỏi Vân Dương Tông, thế nhưng lại có hôn ước với nữ nhi của Vân Khiếu Thiên, điều này khiến cho ta nghĩ không ra.  

Vương trưởng lão suy nghĩ một chút rồi nghi hoặc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.