Chương trước
Chương sau
Người ngồi trong Phi Linh môn lúc này cũng chỉ có Lục Lâm Thiên, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cùng với Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân.  

Bạch Linh đã sớm quay về hậu sơn chữa thương. Tiểu Long và Lục Tâm Đồng tuy rằng cùng với Lục Lâm Thiên về Phi Linh môn, thế nhưng lúc này cũng không tiến vào đại điện.  

– Tham kiến chư vị chưởng lão. Lần này tới đây tương trợ, tiểu tử vô cùng cảm kích.  

Trong đại điện, Lục Lâm Thiên chắp tay thi lễ với mọi người. Tuy rằng đám người Dương trưởng lão tới chậm một chút, thế nhưng coi như vẫn tới kịp lúc. May mà hắn và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh dùng Mê Lân trận và Độc trận kéo dài một ngày đêm, bằng không lần này Phi Linh môn thực sự đã gặp phải tai ương ngập đầu.  

– Đều là người một nhà, hà tất phải khách khí. Quả thực ta không nghĩ tới Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đại danh đỉnh đỉnh, còn có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đều gia nhập Phi Linh môn, quả thực khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.  

Dương trưởng lão khẽ cười, đối với thực lực của Phi Linh môn hắn cũng kinh ngạc.  

– Hóa là Dương trưởng lão cùng với chư vị trưởng lão của Vân Dương Tông. Bạch Oánh có lễ.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh chắp tay thi lễ. Sắc mặt hai người lúc này trắng bệch, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.  

– Lâm Thiên, lần này lá gan của ngươi không nhỏ. Không ngờ lại chọc tới đám người Hắc Sát giáo và mấy sơn môn như Địa Cương môn. Sau khi tông chủ biết được tin tức bị ngươi làm cho hoảng sợ.  

Tạ trưởng lão nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói, ánh mắt không khỏi tỷ mỉ quan sát Lục Lâm Thiên vài lần.  

– Tạ trưởng lão, nhạc phụ và sư phụ lão nhân ra, còn có Vô Song, Hồng Lăng gần đây có khỏe không?  

Lục Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ cười, lập tức hỏi Tạ trưởng lão.  

– Tông chủ đương nhiên vẫn khỏe, Vô Song và Hồng Lăng ở trong Vân Dương Tông cũng không có chuyện gì. Lần này hai nha đầu Vô Song và Hồng Lăng, còn có sư phụ ngươi cũng muốn đi tới. Thế nhưng bởi vì sợ làm lỡ thời gian cho nên không tới đây. Vô Song nhờ ta nói với ngươi một câu, phụ mẫu ngươi ở trong Vân Dương Tông vô cùng tốt, không cần lo lắng.  

Tạ trưởng lão nói.  

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, trong Vân Dương Tông, hắn quả thực không cần quá lo lắng. Thứ duy nhất cần lo lắng chính là lão cẩu Triệu Vô Cực kia, thế nhưng có Vân Hồng Lăng ở đó, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.  

– Lâm Thiên, chuyện xảy ra ở Lục gia lần trước khiến cho Vân Dương Tông thiếu chút nữa náo loạn. Triệu gia bị diệt khiến cho Triệu Vô Cực tìm một Linh đường trưởng lão xuất thủ với ngươi. Nếu không phải có tông chủ và các vị trưởng lão khác ngăn thì sự việc có thể sẽ lớn hơn.  

Tống trưởng lão mỉm cười nói:  

– Chỉ là, lần trước ngươi đánh tan nhuệ khí của Triệu Vô Cực, hiện tại hắn ở trong Vân Dương Tông cũng đã thành thật hơn trước.  

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ cười, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Triệu Vô Cực kia muốn tìm người đối phó với hắn, vậy thì lần sau nếu có cơ hội hắn tuyệt đối không thể buông tha cho Triệu Vô Cực.  

– Nghe nói Lục gia có bảo vật, Lâm Thiên, đây là sự thật sao?  

Dương trưởng lão như cười như không nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  

– Nếu như Lục gia có bảo vật thì sao Lục gia lại suy tàn tới mức ở trên trấn Thanh Vân? Dương trưởng lão thử nói xem có hay không?  

Lục Lâm Thiên cười hắc hắc rồi nói.  

– Ha ha.  

Sắc mặt Dương trưởng lão hơi đổi, khẽ cười nói:  

– Phỏng chừng là tin đồng thất thiệt, tin tức Lục gia có bảo vật không biết là do ai tung ra.  

– Lâm Thiên, chuyện lần này ngươi định làm thế nào? Chỉ sợ lần này động tĩnh Phi Linh môn gây ra quá lớn, sau này sẽ có một ít phiền phức không ngừng tới.  

Tống trưởng lão nói với Lục Lâm Thiên.  

– Cố gắng thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi. Nếu như có phiền phức thì binh tới tướng ngăn. Nước đến tường chặn, Phi Linh môn ta cũng không phải là quả hồng mềm mà người khác có thể tùy ý vuốt ve.  

– Lần này tới đây tông chủ nhờ ta nhắc nhở ngươi một câu. Cố gắng không nên trêu vào Nhất tông Nhất môn Nhất trang Nhất giáo. Bốn sơn môn này tuyệt đối không dễ chọc.  

Dương trưởng lão nói với Lục Lâm Thiên.  

– Không muốn cũng không được, dù sao hiện tại cũng đã trêu vào rồi.  

Lục Lâm Thiên cười khổ. Mặc kệ như thế nào mối thù này với Hắc Sát giáo đã được kết.  

– Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Trong Hắc Sát giáo tuy rằng có không ít lão quái thực lực mạnh mẽ. Thế nhưng thực lực càng mạnh liên quan lại càng lớn. Những thứ mấy lão quái này phải bận tâm vô cùng nhiều, cho nên sẽ không tùy tiện xuất hiện. Mà hiện tại Phi Linh môn ngươi cũng có Vũ Vương. Hắc Sát Giáo có lẽ cũng sẽ phải lo lắng với Phi Linh môn một chút. Hơn nữa lần này đám người Linh Vũ giới xuất hiện trong Địa Cương môn. Địa Cương môn lại là thế lực ngoại vi của Hắc Sát giáo, có lẽ lần này Hắc Sát giáo sẽ vô cùng đau đầu. Đối phó với Phi Linh môn là chuyện không có khả năng. Chí ít cho tới hiện tại, chuyện Linh Vũ giới đối với Hắc Sát giáo mà nói so với Phi Linh môn các ngươi càng thêm vướng bận hơn.  

Dương trưởng lão nói.  

– Hơn nữa cho dù Hắc Sát giáo thực sự đối phó với Phi Linh môn thì đã sao? Vân Dương Tông chúng ta cũng không mặc kệ, Hắc Sát giáo tuy rằng mạnh thế nhưng Vân Dương Tông ta cũng không sợ.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên biến đổi, Hắc Sát giáo đối phó với Phi Linh môn, đám cường giả đỉnh cấp sẽ có nhiều việc phải bận tâm. Không có khả năng tùy tiện xuất thủ với Phi Linh môn. Từ tình hình hiện tại mà xem, có lẽ trong thời gian ngắn Hắc Sát giáo sẽ không đối phó với Phi Linh môn, huống chi lần này Phi Linh môn đã cho Hắc Sát giáo đủ mặt mũi.  

– Lâm Thiên, có lẽ sắp tới chuyện ngươi cần xử lý cũng nhiều, chúng ta cũng không quấy rầy nữa. Lần này tới đây chúng ta định ở trong Cổ Vực vài ngày, một đoạn thời gian nữa chúng ta lại tới quấy rầy vậy.  

Tống trưởng lão nói với Lục Lâm Thiên.  

– Vậy tiểu tử cũng không giữ chư vị lại nữa.  

Lục Lâm Thiên cũng không khách sáo. Hiện tại cũng không phải là lúc bàn bạc mọi chuyện. Đám người Dương trưởng lão tới Cổ Vực có lẽ còn có chuyện khác cần làm.  

– Lục chưởng môn, chúng ta đi trước. Chờ sau khi Lục chưởng môn xử lý xong mọi chuyện nhất định phải giúp ta giữ lại trấn Thiên Tinh, ha ha.  

Lôi trưởng lão mỉm cười nói.  

– Cáo già.  

Lục Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, trên mặt khẽ mỉm cười nói:  

– Đó là đương nhiên, thế nhưng hiện tại chuyện này không phải do ta định đoạt. Tất cả từ từ sẽ tới.  

– Lâm Thiên, chúng ta đi trước.  

Đám người Vân Dương Tông cáo từ, Lục Lâm Thiên, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh dưa tiễn rồi lập trở lại trong đại điện.  

– Chưởng môn, Phi Linh môn chúng ta và Vân Dương Tông…?  

Sau khi đám người Vân Dương Tông rời khỏi, hai người Thanh Hỏa lão quỷ cùng với Lộc Sơn lão nhân nghi hoặc hỏi.  

– Hai vị cung phụng có lẽ còn chưa biết, Phi Linh môn chúng ta và Vân Dương Tông đã sớm âm thầm kết minh, vì vậy một khi Phi Linh môn ta xảy ra chuyện Vân Dương Tông sẽ ra tay tương trợ.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.