Chương trước
Chương sau
Từng luồng thiên địa năng lượng bắn vào sau núi, hết thảy trở nên cực kỳ quỷ dị, nhóm đệ tử cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cảnh tượng luôn phong vân cuồn cuộn, vô cùng khủng bố.  

Phanh phanh!  

Đại chiến vẫn còn tiếp tục, sát khí đầy trời, huyết tinh bao phủ thiên địa.  

– Đều đi chết đi!  

Không biết từ khi nào Lục Tâm Đồng đã đi tới trên lưng Phi Thiên Ngô Công, thủ ấn không ngừng kết xuất, hắc mang bao phủ, hóa thành vô số hắc ti khuếch tán trong không gian, bên trong còn có Linh hồn công kích thật quỷ dị.  

– A…  

Người bị độc vụ bao phủ đều kêu lên thảm thiết, ban đầu không ai xem tiểu a đầu này vào trong mắt, nhưng không nghĩ tới nàng chẳng khác gì một tiểu ác ma.  

Có vài Vũ tướng muốn vây công Lục Tâm Đồng, nhưng ngược lại bị Phi Thiên Ngô Công đuổi gϊếŧ.  

Nhìn Lục Tâm Đồng chiến đấu xa xa, Lục Lâm Thiên hiện lên ý cười, có lẽ nàng tu luyện độc công từ nhỏ, vì vậy tâm trí mạnh hơn những tiểu a đầu khác rất nhiều, chỉ sợ thực lực của nàng đều vượt xa những người cùng lứa tuổi.  

Phốc!  

Một đạo thân ảnh nện xuống, miệng phun máu tươi, người kia lập tức uể oải.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, người này chính là hộ pháp Phi Linh môn Hậu Bách Long, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, ánh mắt hắn lướt quanh, không khó phát hiện đệ tử Phi Linh môn đã vẫn lạc không ít, thậm chí Vũ phách cùng Vũ tướng đều tử vong, Lý Trì Chính, Tương Viễn Quan đều bị thương, đệ tử của họ thương vong càng nhiều.  

Sắc mặt hắn ngưng trọng, Lục Lâm Thiên nhìn ra được tuy Phi Linh môn không đến nỗi có hại nhưng cũng đã dốc hết lực lượng, tiêu hao như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển ngày sau của Phi Linh môn.  

– Thiên Sí Tuyết Sư!  

Lục Lâm Thiên hô một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thiên Sí Tuyết Sư xa xa.  

– Hống!  

Thiên Sí Tuyết Sư đang kích chiến, nghe được chủ nhân gọi về nhất thời bay tới.  

Lục Lâm Thiên nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, quanh thân tràn đầy sát khí, Thiên Sí Tuyết Sư lao thẳng về hướng đệ tử bốn sơn môn đang tụ tập.  

– Đi chết đi!  

Lục Lâm Thiên quát lạnh một tiếng, Huyết Lục chém ra, một đao chém thẳng xuống dưới.  

Hưu hưu!  

Đao mang bay xuống, nhất thời hơn mười đệ tử bốn sơn môn trực tiếp hóa thành huyết vụ, dưới một đao này những đệ tử Vũ phách cùng Vũ sư bình thường căn bản không thể đối kháng, thậm chí Vũ tướng cũng không biện pháp nào.  

– Chết đi!  

– Ngao!  

Thêm một tiếng quát, long ngâm quanh quẩn, đao mang tiếp tục đánh xuống, trong hư không sơn băng địa liệt, một nhóm đệ tử bốn sơn môn lại hóa thành huyết vụ, mấy Vũ tướng liều chết đối kháng cũng bị đao mang trấn áp thành máu tươi phiêu tán.  

– Hưu hưu…  

Lục Lâm Thiên không hề dừng lại, bản thân hắn đánh chết được bao nhiêu người thì thực lực Phi Linh môn có thể bảo tồn được bao nhiêu, vì thế Thiên Sí Tuyết Sư không ngừng xuyên qua, mỗi lần dừng lại đao mang lại bay xuống, mỗi đao xuất ra đều có hơn mười đệ tử bốn sơn môn bị đánh chết.  

Một người một thú hoàn mỹ phối hợp, nhất thời như cỗ máy gϊếŧ chóc sát khí tận trời, Lục Lâm Thiên đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, huyết đao trong tay tràn ra tử tịch, giờ khắc này sát khí tăng lên tới cực hạn, nhiệt độ chung quanh đều nhanh chóng sút giảm.  

Sát khí như vậy làm Vũ Suất ở gần bên đều biến đổi, sát khí quá mức nồng đậm!  

– Chết đi!  

Lại một đao chém ra, chân khí run lên, hàn ý thấu xương, huyết sắc đao mang bay tới.  

Ở giữa không trung, hai mươi mấy người tựa hồ là đệ tử Côn Sơn môn ngẩng đầu nhìn lên thanh niên trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, đao mang chưa tới nhưng lòng đã rét lạnh, mọi người đều cảm giác máu của mình ngừng lại, môi run run, đều bị sát khí kinh thiên chấn nhϊếp quên cả bỏ trốn.  

Hưu hưu!  

Một đao lướt qua, sơn băng địa liệt, mặt đất nứt vỡ, hai mươi mấy đệ tử Côn Sơn môn có cả Vũ tướng bên trong không ai đào thoát, hóa thành huyết vụ.  

– Sát khí thật khủng khϊếp!  

Không ít người run rẩy lên, giờ phút này nam tử trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư chẳng khác gì sát thần, không ai ngăn chặn được, một đường đi tới như vào chỗ không người, những nơi đi qua tràn đầy huyết tinh.  

– Hỗn đản, mau gϊếŧ tiểu tử đó cho ta, toàn lực đánh chết!  

Hai Vũ Suất cửu trọng đang giao chiến với Đông Vô Mệnh nhất thời phẫn nộ, người vừa bị gϊếŧ chết đều là đệ tử Côn Sơn môn.  

Phanh phanh!  

Một bên Lục Lâm Thiên vang lên tiếng nổ bạo, không gian chấn động như muốn phá nát, một đỉnh núi đã sớm bị san thành bình địa.  

Phốc!  

Trong kình khí cuồng bạo, thân ảnh Hoàng Phủ Kỳ Tùng lộ ra, lập tức phun ra ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng thương.  

– Thiết Quyền, ngươi không sao chứ!  

Một thân ảnh nháy mắt xuất hiện, chính là Âu Dương Lãnh Tật.  

– Ta không sao, còn chưa chết được!  

Hoàng Phủ Kỳ Tùng dùng góc áo lau máu, sắc mặt trắng bệch.  

Đồng thời trước mặt hai người xuất hiện một thân ảnh, chân khí người này vượt xa Âu Dương Lãnh Tật cùng Hoàng Phủ Kỳ Tùng.  

Tất cả chuyện này Lục Lâm Thiên đều nhìn thấy, Âu Dương Lãnh Tật cùng Hoàng Phủ Kỳ Tùng vốn đang liên thủ đối kháng một cường giả Vũ Suất, mà Hoàng Phủ Kỳ Tùng thi triển vũ kỹ huyền cấp sơ giai mới luyện thành nhưng vẫn bị trọng thương.  

– Tiểu tử, gϊếŧ đã ghiền phải hay không, để mạng lại!  

Một thanh âm quát lạnh từ bên cạnh truyền tới, ngay lập tức một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, thân hình hắn gầy gò, chừng bốn mươi tuổi, mặc áo lam, chính là Vũ Suất mới đánh Hoàng Phủ Kỳ Tùng bị thương.  

– Chưởng môn!  

Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng nhất thời lao tới bên người Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Hoàng Phủ đường chủ, ngươi không sao chứ?  

Lục Lâm Thiên hỏi, đồng thời ánh mắt rơi lên người đại hán áo lam kia.  

– Chưởng môn, ta không sao.  

Hoàng Phủ Kỳ Tùng đáp, vừa rồi hắn đã nhìn thấy thực lực của chưởng môn, thái độ đã không giống như lúc trước.  

– Tiểu tử, gϊếŧ nhiều đệ tử của Côn Sơn môn như vậy, ngươi phải đền mạng!  

Đại hán áo lam lạnh lùng nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt dữ tợn lộ ra sát ý, trực tiếp đánh thẳng về phía Lục Lâm Thiên.  

– Trình tự Vũ Suất tứ trọng đỉnh!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, đại hán áo lam này đã tới tứ trọng Vũ Suất đỉnh, chân khí còn cao hơn Hoa Mãn Lâu, thực lực cao hơn hai Vũ Suất nhị trọng bị mình đánh chết khi nãy không ít.  

– Lý Hậu Đạt, muốn động tới chưởng môn chúng ta, ngươi trước tiên phải qua cửa ải này!  

Âu Dương Lãnh Tật dứt lời, không gian quanh thân vặn vẹo, thân ảnh nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, vài đạo thanh sắc lưu quang cấp tốc xuyên thấu không gian bắn ra.  

– Hưu hưu…  

Thanh âm xé gió, vài đạo thanh mang lướt qua bầu trời nháy mắt ngăn cản trước mặt Vũ Suất tứ trọng kia.  

– Phi Đao Âu Dương Lãnh Tật, ngươi còn chưa đủ cản ta!  

Ánh mắt đại hán trầm xuống, vung đại đao trong tay, lưu quang quanh quẩn, vài đạo đao mang như sao băng bổ ra, nhất thời chấn khai hư không.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên nặng nề, lúc này Âu Dương Lãnh Tật tiêu hao không nhẹ, chỉ sợ không thể đối kháng. Mà Hoàng Phủ Kỳ Tùng đã không còn bao nhiêu lực tái chiến, giờ phút này trong Phi Linh môn ai cũng có đối thủ, thậm chí còn không tự bảo hộ được chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.