Chương trước
Chương sau
– Bày trận!  

Thân ảnh Đông Vô Mệnh xuất hiện bên người Lục Lâm Thiên, hai tay kết xuất, vài đạo lưu quang tối đen quỷ dị đánh ra, nhất thời trong cả khe núi hội tụ một mảnh hắc mang vô cùng quỷ dị.  

Chỉ nháy mắt bên trong tràn ngập khói độc màu đen đậm đặc, tựa như không gian bị vặn vẹo, khói độc màu đen nháy mắt tụ tập, hình thành một tầng khói bao trùm cả khe núi.  

Tầng khói xen lẫn mùi vị thật gay mũi khó ngửi, nương theo một mảnh lục quang trong khe núi, hai bên đan xen càng lộ vẻ quỷ dị vô cùng.  

– Cẩn thận, trong trận có độc!  

– Tiền trưởng lão, mau phá trận!  

Một tiếng hét lớn truyền tới, giờ phút này trong khe núi đã biến thành một mảnh hỗn loạn.  

– Cạc cạc…  

Tiếng yêu thú kêu vang, yêu thú phi hành xoay quanh tầng trời thấp, vô hình trung đã bị áp chế, không cách nào tiếp tục bay đi nữa, vừa rồi bên trong tràn ngập một mảnh lục mang, nháy mắt lại biến thành tối đen âm u, còn có mùi vị khó ngửi, rõ ràng là có kịch độc.  

Những người có thực lực thấp trong bốn sơn môn giờ phút này càng thêm khủng hoảng, hơi thở của họ đã bắt đầu khó khăn.  

– Đây là độc trận, mọi người đừng bối rối!  

Từng tiếng hét lớn truyền ra.  

– Đây là trận pháp, chưởng môn bố trí trận pháp từ khi nào!  

Giờ phút này bên trên sơn cốc, Hoa gia huynh muội có tri thức, không nghĩ tới chưởng môn còn có loại thủ đoạn này, nhất thời vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bố trí pháp trận, đây là việc mà người bình thường không thể làm được.  

Không ít đệ tử Phi Linh môn vô cùng kích động, lúc này nhìn thấy chưởng môn cùng cung phụng đều có thủ đoạn như thế, mọi người đều hưng phấn vui mừng.  

– Không nghĩ tới Phi Linh môn còn có pháp trận, tựa hồ còn không phải pháp trận bình thường.  

Xa xa bốn phía không ít người vẻ mặt kinh ngạc.  

Lục Lâm Thiên thi triển Phong Dực lăng không đứng thẳng, nhìn xuống bên dưới, tự nhiên cảm giác được trong trận biến hóa, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.  

– Đông lão, trước khoan hãy hạ sát thủ, mục đích của chúng ta là tận lực vây khốn bọn hắn, đừng buộc bọn hắn chó cùng rứt giậu, nếu làm cho họ toàn lực vồ tới, mạnh mẽ phá trận, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi.  

Lục Lâm Thiên nhìn bên dưới nói.  

– Ta hiểu được, chỉ có chất độc cũng không thể vây khốn bọn hắn, nhưng bọn hắn muốn ra khỏi không dễ dàng.  

Thần sắc Đông Vô Mệnh trầm xuống, nói:  

– Chỉ là chúng ta phải chuẩn bị chuyện xấu nhất, mấy lão gia hỏa của Địa Cương môn, Hợp Hoan tông cùng Côn Sơn môn đều đã tới, mà Hắc Sát giáo cũng có Tưởng Lượng Nguyệt, thực lực không kém hơn ta bao nhiêu, nếu mạnh mẽ phá trận chỉ sợ chúng ta không ngăn được thời gian quá dài.  

– Tận lực chống đỡ đi!  

Lục Lâm Thiên cũng nhìn ra nhóm cường giả của bốn sơn môn, chân khí không thua kém lão độc vật, loại thực lực này dù là sáu đường của Phi Linh môn cũng không thể so sánh.  

– Phanh phanh!  

Trong khe núi vang ra thanh âm tiếng nổ bạo, chấn động cả khe núi chao đảo lắc lư.  

– Có người muốn mạnh mẽ phá trận!  

Xuy xuy…  

Lục Lâm Thiên biến hóa thủ ấn, từng đạo lưu quang bay vào trong quầng lục mang biến mất, sắc mặt hắn cũng có biến hóa, muốn điều khiển Mê Lâm trận vây khốn hai vạn người, tiêu hao thật không nhỏ.  

– Muốn mạnh mẽ phá trận, chỉ cần mấy lão quỷ kia không liên thủ thì không khả năng!  

Đông Vô Mệnh biến hóa kết ấn, bên trong khe núi khói độc lan tràn, dâng lên bầu trời phong vân biến sắc, hương vị gay mũi khó ngửi tràn ngập thiên không, phạm vi hơn mười dặm hoàn toàn bị bao phủ, trong sơn mạch xa xa nơi khói độc bao phủ sinh cơ hoàn toàn biến mất, cây cối cỏ dại nháy mắt khô héo, mặt đất biến thành nâu đen.  

– Trong Mê Lâm trận, bọn hắn muốn liên thủ thật không dễ dàng!  

Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, thủ ấn biến hóa, bên trong khe núi lục mang đại thịnh.  

– Ô ô…  

Vạn ngựa hí vang, yêu thú rít gào, cũng không thiếu người có tu vi thấp gào thét hỗn loạn, trong Mê Lâm trận đã hoàn toàn rối loạn, mọi người rơi vào trận chẳng khác gì vào mê cung.  

– Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, là lão quỷ ngươi!  

Trong khe núi, một tiếng quát già nua mang theo vẻ kinh ngạc vang lên, thanh âm truyền ra giữa không trung.  

– Kiệt kiệt, Mã Cư Huyền, lão da^ʍ trùng còn nhận ra ta a!  

Đông Vô Mệnh âm lệ cười nói.  

– Đông Vô Mệnh, thật là ngươi, tại sao ngươi ở Phi Linh môn!  

Giữa không trung lại vang lên một thanh âm già nua, trong thanh âm mang theo vẻ ngạc nhiên.  

– Ta là người Phi Linh môn, tự nhiên phải ở Phi Linh môn, mấy lão quỷ các ngươi lại muốn tấn công Phi Linh môn, vậy hãy để cho ta chiêu đãi các ngươi trước đi!  

Đông Vô Mệnh cười lạnh, hàn ý tản mát quanh thân.  

– Đông Vô Mệnh, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ độc trận thì có thể vây khốn chúng ta sao, ta khuyên ngươi đừng nên trêu chọc Hắc Sát giáo thì hơn!  

Lại một tiếng quát trầm thấp truyền tới.  

– Tưởng Lượng Nguyệt, đừng lấy Hắc Sát giáo áp bổn soái, có bản lĩnh ngươi đi ra nói sau!  

Đông Vô Mệnh nói.  

– Phanh phanh!  

Trong khe sâu, từng thanh âm nổ mạnh truyền ra, từng trận khí kình thật lớn quanh quẩn trong núi, khói độc bị đánh xơ xác, nhưng lập tức quỷ dị hội tụ lại cùng một chỗ như trước.  

Thủ ấn của Lục Lâm Thiên không ngừng biến hóa, có thể thấy được lục mang lóe ra, Mê Lâm trận không ngừng thay đổi, mọi người bị hãm sâu bên trong, muốn thoát ra ngoài không phải chuyện dễ.  

Xa xa, không ít người trợn mắt cứng lưỡi, tất cả chuyện này thật sự vượt ngoài ý liệu của họ.  

– Không nghĩ tới Phi Linh môn còn có pháp trận!  

– Ngươi không nghe được sao, trong Phi Linh môn còn có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, nghe nói hắn rất ít lộ mặt, tu vi Linh Suất cửu trọng, một thân độc công không ai dám trêu!  

– Người đang bày trận trên không trung chính là chưởng môn Phi Linh môn, tuổi tựa hồ không lớn, nghe nói không biết thi triển thủ đoạn gì trực tiếp đánh chết chưởng môn Địa Cương môn, Côn Sơn môn cùng Hợp Hoan tông, đánh trọng thương Ngũ Quần Phàm trưởng lão của Hắc Sát giáo, vì vậy mới đưa tới Hắc Sát giáo cầm đầu công kích!  

– Bây giờ nhìn bộ dáng của hắn, cũng không phải loại người mặc cho người chém gϊếŧ, chỉ sợ có chút thủ đoạn, ít nhất Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không dễ chọc!  

– Trước kia thực lực Phi Linh môn còn chưa có danh tiếng gì, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy!  

– Xem đi, lần này thật sự có náo nhiệt.  

Từng tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên, không ít ánh mắt rơi vào trong khe núi, lặng yên không một tiếng động, cũng không khiến cho dao động gì quá lớn, mà nhân số vây xem còn đang gia tăng.  

Trong Phi Linh môn, mọi người nhìn chằm chằm vào khe sâu, sắc mặt liên tục biến hóa.  

Giữa không trung, Lục Lâm Thiên, Đông Vô Mệnh lăng không trôi nổi, ngẫu nhiên kết xuất thủ ấn, ngay lập tức trong trận lại có biến hóa.  

– Phanh!  

Trong khe núi, thanh âm nổ vang không ngừng, đã có vô số người mạnh mẽ phá trận.  

– Độc này chỗ nào cũng có, có chút đệ tử không thể hô hấp được!  

– Rừng trúc này rất quỷ dị, giống như vĩnh viễn chém không hết vậy!  

– Mọi người không nên hoảng hốt, cùng nhau phá trận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.