Chương trước
Chương sau
– Chưởng môn, Yêu Linh đan có thể giúp yêu thú đột phá cực nhanh, có Yêu Linh đan phỏng chừng không cần bao lâu là có thể thành lập một chi đại quân yêu thú, tới lúc đó thực lực Phi Linh môn sẽ tăng mạnh.  

Hoa Mãn Ngọc kích động mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ ngỗ ngược mỹ lệ, mỗi lần nhìn thấy thân hình khổng lồ của Hoa Mãn Lâu, Lục Lâm Thiên thật khó nghĩ ra hai huynh muội sao có thể khác xa nhau như thế.  

Đợi hai huynh muội rời đi, Lục Lâm Thiên lưu lại trong phòng trầm tư, hiện tại Phi Linh môn đang gặp xu thế mưa gió nổi lên, chỉ mong lần này thuận lợi vượt qua.  

Sau một lát, trên một đỉnh núi thuộc sơn mạch Phi Linh, Lục Lâm Thiên trầm ổn tâm thần, kết xuất thủ ấn, một đạo huyết sắc quang mang hiện lên, một cỗ chân khí cường hãn tùy theo khuếch tán.  

– Ngao!  

Huyết quang thu liễm, trong tay Lục Lâm Thiên hiện lên một thanh huyết đao, một thanh âm như long ngâm vang vọng dựng lên. Thanh âm xuyên thấu không gian, nhất thời chim bay cá nhảy trong sơn mạch hoảng loạn bỏ chạy.  

Huyết đao dài chừng một thước hai ba, chuôi đao giống như có một đầu tiểu long xoay quanh, linh động chẳng khác gì vật sống.  

Trên thân đao tràn ngập hào quang màu đỏ, lộ ra khí tức tịch mịch, huyết sắc quang mang lóe ra, mơ hồ có cỗ sát khí tràn ngập. Đây chính là “Huyết Lục” mà Lục Lâm Thiên luôn đặt trong đan điền khí hải tẩm bổ.  

Huyết Lục trải qua tẩm bổ, giờ phút này Lục Lâm Thiên có thể rõ ràng cảm giác được giữa mình cùng Huyết Lục đã có một tia tâm Linh tương thông, phảng phất Huyết Lục đã trở thành một bộ phận của thân thể hắn, mơ hồ kéo theo chân khí của hắn lưu động, tựa như thông Linh, loại cảm giác này cực kỳ huyền ảo.  

Đứng thẳng bất động, Lục Lâm Thiên nhắm nghiền hai mắt, quanh thân tràn ra thổ hoàng sắc quang mang, một cỗ chân khí quỷ dị dần dần lan tràn, ở xa xa Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư, Nghịch Lân Yêu Bằng đều cảm giác được cỗ khí tức kia, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, khí tức xen lẫn cỗ sát khí làm cho bọn chúng cảm thấy áp lực.  

– Hưu hưu…  

Lục Lâm Thiên chợt động, đôi mắt mở ra, tinh quang lóe lên, đao mang tăng vọt vẽ ra một dấu vết xuyên phá hư không.  

– Hưu…hưu…hưu…  

Lục Lâm Thiên chém ra từng đạo đao mang, vẽ ra quỹ tích duyên dáng, đao mang mang theo tiếng rít gió xuyên thấu không gian, không gian thoáng lắc lư rồi trực tiếp bị cắt vỡ, tiếng rít gió như long ngâm hổ gầm.  

– Oanh oanh oanh!  

Tận sâu trong sơn mạch vang lên từng tiếng nổ tung, ứng với từng tiếng nổ là từng gốc đại thụ che trời cùng tảng đá nứt vỡ và nổ tung, mãi tới hoàng hôn mới an tĩnh lại.  

Vào đêm, sau khi trở về phòng Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính, từng đạo hào quang bắt đầu hội tụ, sau một lát hắn đã tiến nhập cảnh giới huyền ảo.  

Sáng sớm hôm sau, khi Lục Lâm Thiên dừng việc lĩnh ngộ, chợt phát hiện quanh người Tiểu Long hiện lên một mảnh hoàng sắc quang mang, chân khí đã có chút khác thường.  

– Lão đại, đệ cần đột phá!  

Tiểu Long nói xong, trực tiếp đi vào sau núi, thân hình nho nhỏ lắc mình vài lần đã không còn nhìn thấy.  

Trên mặt Lục Lâm Thiên lộ ý cười, lập tức đi vào sâu trong sơn mạch Phi Linh, không bao lâu sau trận trận tiếng nổ lại truyền tới.  

Đại địch sắp tới, gặp phải đại chiến, lúc này Lục Lâm Thiên phải cố gắng đề cao thực lực của mình, bất kể thế nào một trận đại chiến sẽ không tránh khỏi, chỉ có đủ thực lực mới có thể giải quyết vấn đề.  

Trên tu vi, Lục Lâm Thiên biết mình nhất thời không cách nào tiếp tục đột phá, đẳng cấp Vũ giả đã tới Vũ tướng cửu trọng, tiếp tục đột phá là lên Vũ Suất, mà đẳng cấp Linh giả hắn vẫn chỉ là Linh tướng lục trọng, nếu không đột phá cùng nhau tới lúc đó phiền toái sẽ lớn, đây là tác dụng phụ của Âm Dương Linh Vũ quyết.  

Cho nên hiện tại Lục Lâm Thiên chỉ có thể nghĩ biện pháp trong vũ kỹ, tu luyện tới mức thành thạo cũng sẽ làm thực lực gia tăng.  

Ngày thứ tư, trên đình viện sau núi, một đầu yêu thú phi hành xoay quanh bay xuống, Đông Vô Mệnh cầm một khối ngọc giản, một tin tức tiến vào trong đầu hắn.  

– Đại đội nhân mã của bốn môn phái đã tới trước Quỷ Vũ tông, chỉ sợ không qua vài ngày là có thể tới Phi Linh môn.  

Đông Vô Mệnh nói với Lục Lâm Thiên.  

– Chỉ còn mấy ngày.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lãnh ý.  

– Người tới ý không tốt, chủ yếu lần này ngươi gây ra phiền toái quá lớn, đánh chết đám người La Chí Cương, đánh trọng thương Ngũ Quần Phàm, nếu không tấn công Phi Linh môn, đừng nói ba sơn môn Địa Cương môn không có mặt mũi, thậm chí cả Hắc Sát giáo cũng không thể ngẩng đầu.  

Ánh mắt Đông Vô Mệnh mang theo tia ngưng trọng nói.  

– Nếu bọn hắn tới đây, ta sẽ cho bọn hắn biết Phi Linh môn không phải dễ trêu chọc!  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, sát ý hiện lên, bất kể thế nào trong Phi Linh môn còn có Nam thúc trấn thủ.  

– Ngươi có chủ ý?  

Đông Vô Mệnh hỏi.  

Lục Lâm Thiên khẽ lắc đầu, nói:  

– Không có, nhưng cường giả Vân Dương tông đang trên đường chạy tới, không biết có tới kịp hay không.  

– Người của Vân Dương tông?  

Đông Vô Mệnh cau mày, lập tức nói:  

– Nếu người của Vân Dương tông kịp thời đuổi tới, cũng đủ rồi, vấn đề là ta lo lắng họ sẽ chậm một bước.  

– Nếu có thể ngăn cản bốn sơn môn kia vài ngày, tạo cơ hội cho người Vân Dương tông chạy tới thì cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Ngăn cản một hai ngày thì không vấn đề, lão già khọm như ta đã lâu không hoạt động, có lẽ trong Cổ Vực đã có người bắt đầu quên ta!  

Ánh mắt Đông Vô Mệnh trầm xuống, trên mặt lộ vẻ âm lãnh.  

– Đông lão, ngươi có biện pháp sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Nếu không có Vũ vương cùng Linh vương, độc trận của ta muốn vây khốn bọn hắn vài ngày không có vấn đề lớn, cũng cho bọn hắn biết Phi Linh môn không dễ chọc.  

Đông Vô Mệnh trầm giọng nói.  

– Đông lão có thể vây khốn người của Hắc Sát giáo bọn hắn, như vậy cơ hội cường giả Vân Dương tông kịp thời chạy tới sẽ càng lớn, vậy phiền toái Đông lão rồi!  

Lục Lâm Thiên vui mừng, độc trận của lão độc vật đích xác không dễ trêu vào.  

– Nhưng trước khi bố trí độc trận, còn cần ngươi hỗ trợ, trong sơn mạch Vụ Đô có chút yêu thú trên người mang kịch độc, trong vòng bốn ngày ngươi có thể thu thập được bao nhiêu kịch độc cho ta, ta có thể đem uy lực độc trận đề cao bấy nhiêu, tới lúc đó cũng đủ cho Hắc Sát giáo nếm khổ!  

Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói.  

– Ta lập tức đi an bài!  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, nói:  

– Đông lão, nếu đem độc trận của ngươi phối hợp với trận pháp của Oánh tỷ, uy lực hẳn sẽ tăng hơn nhiều đi!  

– Kiệt kiệt, đó là đương nhiên, Hắc Sát giáo muốn đi vào Phi Linh môn, vậy dùng mạng để đổi!  

Đông Vô Mệnh âm lệ cười một tiếng, sát khí bao phủ, đây mới là bản sắc của một đời độc soái.  

– Sự tình đã tới bây giờ, Phi Linh môn không muốn nổi danh cũng khó khăn, vậy hãy để Phi Linh môn quật khởi đi, khiến cho mọi người đều biết cho dù là Hắc Sát giáo thì sao, Phi Linh môn cũng không phải mặc người chém gϊếŧ, muốn động Phi Linh môn, vậy phải trả giá thật nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.