Chương trước
Chương sau
– Vâng, chủ nhân.  

Nghịch Lân Yêu Bằng đáp lập tức dẫn đường.  

Tại một khe sâu có hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện. Hơn mười người này từ khí tức mạnh mẽ tỏa ra chung quanh có thể biết được. Trong đội ngũ này có một Vũ Suất, Vũ Tướng không ít mà Vũ Phách chỉ có một người.  

– Phí trưởng lão, chúng ta đã tìm nửa tháng, thế nhưng lại không có đầu mối nào.  

Trong đoàn người, một đại hán mặc trường sam màu xanh nói với một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi trước mặt.  

– Người Bách Thú Cốc có chút bản lĩnh đối phó với yêu thú, lại chạy vào trong sơn mạch Vụ Hải này, chúng ta muốn tìm hai người đó rất khó. Thế nhưng chúng ta có thể hạ thủ từ trên người yêu thú. Tìm tất cả các yêu thú bên trong sơn mạch Vụ Hải dò la, chung quy cũng sẽ tìm được tin tức của huynh muội Hoa gia kia.  

Phụ nhân trung niên kia nói.  

– Biện pháp tốt, tìm mấy đầu yêu thú hỏi một chút so với việc chúng ta tự mình tìm kiếm thì hiệu quả hơn nhiều.  

Một đại hán áo lam nói.  

– Phụng chưởng môn, chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa. Linh Thiên môn. Hắc Sát giáo cùng với Hóa Vũ Tông đều đã tới sơn mạch Vụ Hải, có lẽ bọn họ cũng có phương pháp tìm người, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra người sớm hơn bọn họ.  

Phụ nhân trung niên này lập tức nói với đại hán áo lam.  

Lúc này, tại một chỗ trong sơn mạch Vụ Hải có hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện.  

– Chủ nhân, ta vừa hỏi qua, huynh muội Hoa gia ngày hôm qua đã xuất hiện ở gần đây.  

Trong rừng rậm, con chuột nhỏ đang nói với một nữ tử tuyệt mỹ.  

– Vương trưởng lão, chúng ta mau đuổi theo, có lẽ người chúng ta muốn tìm ở ngay gần đây.  

Nữ tử tuyệt mỹ nói với phụ nhân trung niên phía sau.  

Trong lúc vô hình, có không ít thế lực và cường giả phân biệt bắt đầu hội tụ tại một hướng.  

Tại một khe sâu, Lục Lâm Thiên, Diệp Mỹ, Úc Khánh xuất hiện ở đó.  

– Chủ nhân, yêu thú có nói, người chúng ta cần tìm từng vào trong này.  

Nghịch Lân Yêu Bằng nói với Lục Lâm Thiên.  

– Chưởng môn, huynh muội Hoa gia đúng là từng đặt chân ở đây.  

Diệp Mỹ nói với Lục Lâm Thiên.  

– Diệp phó đường chủ, sao mà ngươi biết được.  

Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.  

– Chưởng môn, người xem này.  

Trong tay Diệp Mỹ lúc này xuất hiện một thứ giống như là lân phiến, lại giống như lông của loài vật nào đó, Diệp Mỹ nói:  

– Đây là lông của Hổ Mãng Thú, tọa kỵ của Hoa Mãn Ngọc. Là một loại yêu thú tạp giao rất khó nhìn thấy. Lân phiến này ta biết cho nên chứng minh Hỗ Mãng Thú từng ở đây, tương đương với việc huynh muội bọn họ từng dừng lại ở đây.  

– Điều tra chung quanh một chút.  

Lục Lâm Thiên nói.  

Trong núi non liên miên lúc này có một đầu yêu thú phi hành đang chở hai đạo thân ảnh trên lưng.  

– Hỗ Mãng Thú, mau một chút.  

Trên lưng yêu thú phi hành này, một nữ tử dã tính nói.  

– Vâng, chủ nhân.  

Yêu thú dưới chân nàng ta đáp. Hai cánh trên người khẽ rung lên, toàn lực phi hành về phía trước.  

– Khặc khặc. Huynh muội Hoa gia, các ngươi cho rằng đưa tới người Nhất tông Nhất giáo Nhất môn trang là có thể chạy trốn sao? Các ngươi trốn không thoát đâu.  

Nhưng vào lúc này phía trước đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo. Đồng thời có hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Một cỗ khí tức mạnh mẽ tràn ra. Không gian chung quanh hai người mới xuất hiện mơ hồ có áp lực tràn ngập.  

– Không xong.  

Trên lưng yêu thú phi hành, sắc mặt hai người kia lập tức đại biến.  

Hai người vừa tới này một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào trắng. Thoạt nhìn đều chừng bốn mươi tuổi thế nhưng trên thực tế cũng không đoán ra được tuổi của bọn họ. Dáng vẻ hai người đều vô cùng âm lệ, ánh mắt âm trầm.  

– Còn muốn chạy sao?  

Người mặc áo bào trắng kia khẽ quát lên một tiếng. Lúc này thân thể yêu thú kỳ lạ kia đang nhanh chóng chạy trốn. Nói xong, thân ảnh màu trắng này trực tiếp thả người bắn về phía trước. Thủ ấn trong tay được kết. Thân hình nhanh chóng hóa thành tàn ảnh mang theo kình phong sắc bén, nhanh như thiểm điện bắn về phía yêu thú kỳ lạ kia.  

– Xuống phía dưới cho ta.  

Nói xong, một đạo chưởng ấn trong tay thân ảnh màu trắng kia hung hăng đánh về phía yêu thú kỳ lạ. Không gian chung quanh chưởng ấn lúc này nhanh chóng bị vặn vẹo.  

– Bạch Vô Thường, ta liều mạng với ngươi.  

Trên lưng yêu thú kỳ lạ kia, sắc mặt đại hán to lớn trầm xuống, miệng hét lớn một tiếng. Đồng thời kình phong sắc bén trong tay tuôn ra. Một quyền đánh ra giống như một quả pháo bắn về phía trước, hung hăng đánh va chạm với chưởng ấn.  

– Hoa Mãn Lâu, ngươi không phải là đối thủ của ta.  

Nhìn một quyền của đại hán, sắc mặt người áo bào trắng kia hiện lên chút kinh thường. Chưởng ấn trong tay càng thêm nhanh chóng tiến tới va chạm với quyền ấn kia.  

Phanh Phanh.  

Tức thì, tiếng nổ vang lên trong bầu trời. Âm thanh bạo liệt quanh quẩn trong không gian khiến cho không ít cường giả trong nháy mắt đều bị thu hút về một hướng, thân thể nhanh chóng đi về phía đó.  

Phanh Phanh.  

Hai cỗ lực lượng lớn va chạm với nhau tạo thành thanh âm bạo liệt. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ trùng kính khiến cho đại hán to lớn kia phun ra một ngụm máu. Thân thể từ trên lưng yêu thú phi hành kỳ lạ kia trực tiếp bị đánh bay ra. Liên tục lảo đảo không ngừng lùi lại trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trước.  

Sưu.  

Sưu.  

Dưới dư ba kình khí, thân thể to lớn của yêu thú phi hành kỳ lạ kia trực tiếp bị đánh bay vài trăm thước, hung hăng va vào một cây đại thụ che trời. Đại thụ trực tiếp bị gãy đôi, lúc này yêu thú kỳ lạ này mới đứng vững được thân thể.  

– Tiểu muội, muội đi mau đi.  

Đại hán to lớn hét một tiếng.  

– Còn muốn chạy sao? Chậm rồi.  

Lúc này thân ảnh hắc bào lập tức nhảy ra, nhanh chóng cùng với thân ảnh màu trắng một trái một phải vây hai huynh muội vào giữa.  

– Đại ca, huynh thế nào rồi?  

Lúc này thân ảnh nữ tử tuyệt mỹ kia vô cùng lo lắng đi tới bên người đại hán to lớn.  

– Ta không sao.  

Ánh mắt đại hán to lớn khẽ đảo qua hai người kia, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.  

– Khặc Khặc. Hoa Mãn Lâu, bằng vào thực lực các ngươi cũng muốn đấu với chúng ta, tự mình tìm đường chết.  

Ánh mắt người mặc áo bào trắng trầm xuống, khóe miệng mỉm cười nói với đại hán to lớn và nữ tử tuyệt mỹ.  

– Hắc Bạch vô thường, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.  

Đại hán to lớn lạnh nhạt nói.  

– Hoa Mãn Lâu, thực lực của ngươi có đủ không?  

Người mặc áo báo trắng cười nhạt nói.  

– Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, hiện tại chúng ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao bảo vật kia ra cho chúng ta, chúng ta có thể tha cho các ngươi tội chết đồng thời chúng ta giúp các ngươi mở rộng Bách Thú Cốc, sao các ngươi lại không muốn làm?  

Thân ảnh màu đen nói.  

– Hắc Bạch vô thường, Bách Thú Cốc ta tuyệt đối không gia nhập với các ngươi. Muốn lấy bảo vật sao? Trừ phi chúng ta chết.  

Nữ tử tuyệt mỹ mang theo vẻ dã tính nói.  

– Hoa Mãn Ngọc, ngươi chết quả thực có chút đáng tiếc, chỉ là nếu như ngươi muốn chết chúng ta cũng sẵn sàng thành toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.