Chương trước
Chương sau
– Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Sáu đó cùng tập võ. Vẫn bình thường gặp nhau nói chuyện, mãi cho tới khi ta gia nhập Phi Linh môn. Ba năm nay chưa từng gặp lại nàng, hi vọng nàng sẽ không có việc gì.  

Diệp Mỹ nói.  

– Diệp Phó đường chủ, ngươi có thể nói tình huống của Bách Thú Cốc này cho ta nghe được không?  

Lục Lâm Thiên nhíu mày hỏi.  

– Đương nhiên không thành vấn đề…  

Diệp Mỹ nói.  

Dưới sự kể lại của Diệp Mỹ, đối với Bách Thú Cốc này Lục Lâm Thiên cũng có sự lý giải nhất định. Thực lực của Bách Thú Cốc trong Cổ Vực cũng được coi là thế lực nhị lưu, so với Quỷ Vũ Tông không kém hơn là bao. Địa bàn to lớn, nhân khẩu trong cốc cũng không thiếu. Còn có không ít thế lực tam lưu dựa vào Bách Thú Cốc.  

Thứ khiến cho Bách Thú Cốc có như ngày hôm nay là bởi vì bên trong cốc có không ít yêu thú. Có thể thu phục được yêu thú hay không mà nói, đây không phải là chuyện dễ dàng. Đây cũng là việc khiến cho không ít thế lực hiếu kỳ. Thế nhưng cũng không ai biết được bí mật thu phục yêu thú của Bách Thú Cốc. Có người suy đoán Bách Thú Cốc giống như Vạn Thú tông trên đại lục Linh Vũ, có công pháp thu phục yêu thú.  

Mà trong Bách Thú Cốc, vật khiến cho người ta kiêng kỵ nhất chính là yêu thú lục giai hậu kỳ. Lúc này từ tin tức của Ám đường mà nói thì đầu yêu thú lục giai hậu kỳ kia đã bị người ta đánh chết. Cốc chủ và Phó cốc chủ thì biến mất, cũng có người nói là bọn họ chạy vào trong sơn mạch Vụ Hải.  

Cốc chủ Hoa Mãn Lâu có tu vi Vũ Suất ngũ trọng cũng được coi là một cường giả. Phó cốc chủ Hoa Mãn Ngọc là muội muội của hắn, có tu vi Linh Suất nhị trọng, cũng không phải kẻ yếu. Hai người tiến vào trong sơn mạch Vụ Hải, Lục Lâm Thiên lập tức suy đoán nhất định phía sau bọn họ có cường giả truy sát. Mà thực lực người truy sát hai người này nhất định không phải tầm thường.  

– Diệp phó đường chủ, Bách Thú Cốc này sao lại ở gần sơn mạch Vụ Hải như vậy?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Chưởng môn, điều này người không biết, yêu thú của Bách Thú Cốc khá nhiều, mà từ Bách Thú Cốc tới sơn mạch Vụ Hải cũng không xa. Sơn mạch Vụ Hải giống như sơn mạch của chúng ta vậy, cũng có yêu thú tồn tại. Có lẽ hai huynh muội Hoa gia cảm thấy chạy trốn vào trong sơn mạch Vụ Hải sẽ dễ dàng hơn.  

Diệp Mỹ nói.  

Lục Lâm Thiên cũng biết một ít về sơn mạch Vụ Hải. Có người nói sơn mạch Vụ Hải này lớn hơn sơn mạch Vụ Đô gấp mấy lần. Diện tích vô cùng lớn, bên trong cũng có không ít dược liệu, so với sơn mạch Vụ Đô còn hơn nhiều.  

– Chương môn, người cũng cảm thấy hứng thú đối với bảo vật kia của Hoa gia sao?  

Diệp Mỹ nhìn Lục Lâm Thiên rồi hỏi, từ trong ánh mắt có thể thấy được dường như nàng còn muốn nói gì đó.  

– Bảo vật tốt ai mà không có hứng thú. Ta cũng không ngoại lệ. Thế nhưng có giành được hay không thì đành phải dựa vào vận khí của mình mà thôi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Thế nhưng từ tin tức của Ám đường mà phán đoán dường như không ít người đã biết Bách Thú Cốc có bảo vật. Hầu như hơn phân nửa thế lực trong Cổ Vực đối với chuyện này đều có hứng thú. Linh Thiên môn, Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo đều có động tác. Nếu như chúng ta muốn lấy được kiện bảo vật này cũng không phải là chuyện dễ dàng.  

Diệp Mỹ nói.  

– Không sao, bất luận một chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu.  

Lục Lâm Thiên mở miệng cười nói, cho dù là không thể lấy được kiện bảo vật kia thì mục tiêu lớn nhất của Lục Lâm Thiên chính là đến sơn mạch Vụ Hải tìm người thôn phệ mà thôi. Có thể tăng cường thực lực của bản thân cũng là chuyện không tồi rồi.  

Diệp Mỹ nhìn Lục Lâm Thiên không nói gì, ánh mắt khẽ nhíu một cái rồi khôi phục bình thường.  

– Diệp phó đường chủ có chuyện gì muốn nói sao? Cứ nói thẳng đi, không cần câu nệ.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Chưởng môn, ta nghe nói quán quân đại hội Tam tông Tứ môn lần trước trên đại lục Linh Vũ là đệ tử Vân Dương Tông, vũ giả ngũ hệ, dùng thực lực Vũ Tướng nhất trọng đánh bại Vũ Suất nhất trọng, vừa vặn hắn cũng có tên giống như chưởng môn là Lục Lâm Thiên. Từ tin tức kia có nói Lục Lâm Thiên và tiểu thư Vân Dương Tông đính hôn, chẳng lẽ chưởng môn chính là người nọ.  

Diệp Mỹ do dự một chút rồi hỏi.  

– Ha ha.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười một tiếng rồi nói:  

– Có khác gì nhau đâu.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, Diệp Mỹ không hỏi nhiều, bằng tài trí của nàng sao lại không thể đoán ra. Nghe câu trả lời ba phải của Lục Lâm Thiên cũng không làm nàng phật lòng, bởi vì trong lòng nàng đã có đáp án.  

– Chưởng môn, tiểu thư của Vân Dương Tông có lẽ rất đẹp đúng không? Tin tức kia cũng có nói vị tiểu thư này trên đại hội Tam tông Tứ môn cũng tiến vào top năm.  

Diệp Mỹ mở miệng cười nói.  

– Ha ha.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười, cũng không trả lời. Trong lòng thầm nghĩ, mạng lưới tin tức của Ám đường quả thực không tồi.  

Một lát sau, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang. Lúc này Lục Lâm Thiên không tu luyện mà lĩnh ngộ chủ thuộc tính của mình. Lần trước lúc hắn lĩnh ngộ thuộc tính phong đã tiến vào cảnh giới huyền ảo khiến cho hắn có thể miễn cưỡng thôi động ra vũ kỹ Huyền cấp trung giai, mỗi lần nhớ lại điều này làm cho Lục Lâm Thiên vô cùng chờ mong. Nếu như lúc lĩnh ngộ thuộc tính thổ có thể tiến vào trạng thái huyền ảo này vậy thì Liệt Thiên Cửu Kích của hắn cũng có thể tu luyện thành công.  

Lục Lâm Thiên tu luyện, chậm rãi cảm ứng thuộc tính thổ trong cơ thể. Khí lưu chung quanh xẹt qua. Lục Lâm Thiên nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng cảm ngộ năng lượng thuộc tính, sắc mặt thỉnh thoảng có chút biến hóa.  

Từ lần trước lĩnh ngộ thuộc tính phong, Lục Lâm Thiên mơ hồ nhớ được, khi đó hắn đã ở vào một thế giới vô cùng huyền ảo. Bản thân hắn ở trong trạng thái đó có cảm giác như đứa trẻ trong bụng mẹ, khiến cho hắn có cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé.  

Lúc này lĩnh ngộ thuộc tính thổ, Lục Lâm Thiên không biết từ khi nào đã cảm nhận được cảm giác nặng nề, cảm giác kiểu này luôn luôn xuất hiện.  

Cảm giác của Lục Lâm Thiên lúc này nếu như bị Vũ Suất lục trọng, ngũ trọng biết được sẽ khiến cho bọn họ vô cùng giât mình. Bởi vì trình độ lĩnh ngộ thuộc tính của Lục Lâm Thiên đã không kém bọn họ là bao. Đương nhiên lúc này trạng thái lĩnh ngộ của Lục Lâm Thiên đã tới giai đoạn nhập môn. Vũ Suất lục trọng cũng mới chỉ bắt đầu nhập môn mà thôi. Thế nhưng Lục Lâm Thiên đã sớm bước một bước. Từ tu vi Vũ Tướng đã bắt đầu đặt chân tới giai đoạn nhập môn.  

Là vũ giả, đồng thời Lục Lâm Thiên cũng là linh giả. Linh hồn lực so với vũ giả mạnh rất nhiều. Huống chi trong đám linh giả thì linh hồn lực của Lục Lâm Thiên so với linh giả đồng cấp cũng mạnh hơn. Vì vậy chỉ cần đánh bậy đánh bạ đã lĩnh ngộ tới giai đoạn nhập môn này rồi.  

Kỳ thực cũng không thể nói là Lục Lâm Thiên đánh bậy đánh bạ, nguyên nhân chủ yếu trong đó chính là do thiên phú hắn hơn người và sự khắc khổ tu luyện của bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.