Chương trước
Chương sau
Mấy vị trưởng lão lúc này nhìn nhau, Phó tông chủ hai ngày chưa trở về, cho nên có tám phần đã xảy ra chuyện, thế nhưng hiện tại trở về thì có chút…  

Trong lòng mấy vị trưởng lão đều hiểu rõ, nếu cứ như vậy trở về thì căn bản không thể ăn nói với trong tông. Lẽ nào bọn họ lại nói cả đám người tới bên ngoài cửa Phi Linh môn, bảo vệ bên ngoài hai ngày rồi trở về sao? Có lẽ đến lúc đó toàn bộ bọn họ đều bị xử lý. Thế nhưng nếu như không quay về, bọn họ cũng không dám hạ thủ với Phi Linh môn.  

– Trưởng lão, bằng không chúng ta trở về đi. Phi Linh môn quá quỷ dị, mấy ngày nay ngay cả một bóng người chúng ta cũng không thấy.  

Một người trưởng lão khác nói.  

– Được rồi, chúng ta…  

Vị trưởng lão có tu vi Vũ Tướng thất trọng kia do dự một lát rồi cắn răng nói.  

Sưu.  

Lời còn chưa dứt, một đạo thân ảnh trong nháy mắt phá không mà tới.  

– Là Phó tông chủ, Phó tông chủ đã trở về.  

– Tham kiến Phó tông chủ.  

Mọi người lập tức hành lễ, bộ dáng như trút được gánh nặng, mấy người trưởng lão cũng thở dài một hơi.  

Sắc mặt Đới Cương Tử tái nhợt, làn da trên người tuy rằng đã bắt đầu khôi phục, thế nhưng dưới quần áo vẫn vô cùng thê thảm. Nơi nơi đều có vết tích, lúc làn da khôi phục lại kéo theo đau đớn khó chịu, điều này khiến cho Đới Cương Tử đối với Đới Đường càng thêm hận.  

– Phó tông chủ, ngươi làm sao vậy? Hai ngày nay người đi nơi nào, Lưu trưởng lão hắn….  

– Phó tông chủ? Lẽ nào ta chỉ có thể là Phó tông chủ sao?  

Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống, hiện tại nghe được ba chữ Phó tông chủ khiến cho hắn cực kỳ không vui.  

– Tông… Chủ.  

Một trưởng lão sắc mặt nghi hoặc nói:  

– Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Lưu trưởng lão tối hôm qua đã bị cường giả đánh lén, có lẽ đã lành ít dữ nhiều.  

– Ta biết rồi.  

Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống, hắn lập tức nhíu mày nói:  

– Chư vị trưởng lão, hộ pháp. Nếu như lần này trở về ta nhất định phải trở thành tông chủ, các ngươi sẽ ủng hộ ai?  

– Chúng ta là người của tông chủ đương nhiên sẽ ủng hộ tông chủ.  

Mấy vị trưởng lão, hộ pháp tức thì trả lời.  

– Tốt, chờ sau khi ta trở thành Tông chủ nhất định sẽ không bạc đãi chư vị.  

– Đới Cương Tử nói.  

– Mọi người chú ý, người Phi Linh môn xuất hiện.  

Lúc này một người trưởng lão đột nhiên nhìn thấy mấy đạo thân ảnh trong Phi Linh môn xuất hiện tức thì sợ hãi nói. Lập tức đám người Quỷ Vũ Tông hoảng loạn, chỉ có Đới Cương Tử không có biểu hiện gì.  

– Hoảng loạn cái gì, Phi Linh môn hiện tại chính là minh hữu của chúng ta. Trước đây Quỷ Vũ Tông và Phi Linh chỉ hiểu lầm mà thôi.  

Đới Cương Tử quát lớn.  

Ngoài Phi Linh môn, lúc này bốn đạo thân ảnh xuất hiện, người đi trước chính là Lục Lâm Thiên. Bên cạnh hắn có một người mặc hắc bào, một người mặc tố y, một người mặc trường bào màu đỏ. Có một điều kỳ quái chính là ba người này trên mặt đều đeo một tấm mạng che mặt, không nhìn thấy dung mạo.  

– Lục chưởng môn, chúng ta có thể xuất phát.  

Đới Cương Tử nhìn thấy Lục Lâm Thiên lập tức hành lễ rồi nói.  

– Đới tông chủ, chúng ta đi thôi.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói. Trên vai trái hắn có một con rắn nhỏ đang không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi. Đôi mắt nhỏ không ngừng đảo qua trên người hai nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông. Trên vai phải hắn có một đầu yêu thú nhỏ như chuột đang lười biến ghé vào vai Lục Lâm Thiên.  

– Mời.  

Đới Cương Tử gọi đầu yêu thú phi hành trên bầu trời, mọi người lập tức nhảy lên lưng yêu thú phi hành.  

Những trưởng lão và hộ pháp của Quỷ Vũ Tông lúc này nhìn thấy quan hệ của Lục Lâm Thiên và Đới Cương Tử đều vô cùng nghi hoặc.  

– Vương hộ pháp, phân phó chúng đệ tử chạy về Quỷ Vũ Tông. Chúng ta trở về trước.  

Đới Cương Tử lập tức nói với một hộ pháp bên người.  

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, hai cánh yêu thú phi hành dựng lên rồi chậm rãi biến mất trong không trung.  

Tất cả đệ tử Quỷ Vũ Tông đều mừng rỡ không ngớt. Vốn bọn họ cũng không dám đối phó với Phi Linh môn, lúc này lại nghe Phó tông chủ bảo quay về trong lòng không khỏi thở ra một hơi.  

Chúng đệ tử Quỷ Vũ Tông lập tức giục ngựa rời đi, tốc độ so với khi xuất phát còn nhanh hơn vài phần.  

– Có chuyện gì xảy ra?  

– Vì sao chỉ có như vậy? Ta đợi hai ngày hai đêm để xem náo nhiệt cứ như vậy mà không xảy ra sao?  

– Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn không biết có chuyện gì.  

Phía xa, lúc này sau hai ngày hai đêm đã có mấy nghìn dong binh tụ tập xem náo nhiệt. Những người không thể đi vào sơn mạch Vụ Đô cũng không muốn gia nhập những dong binh đoàn khác nghe thấy tin người Quỷ Vũ Tông sẽ đối phó với Phi Linh môn liền lập tức chạy tới. Nếu như Phi Linh môn bị diệt, sau này sơn mạch Vụ Đô lại được ra vào tự tiện như cũ.  

Thế nhưng cảnh tượng này khiến cho mọi người kinh ngạc, dở khóc dở cười. Đợi hai ngày hai đêm, uống gió tây bắc đủ no. Cuối cùng náo nhiệt không thấy, Phi Linh môn cũng không bị diệt, một màn này khiến cho không biết bao nhiêu người mắng to.  

– Ta kháo, đợi hai ngày hai đêm cuối cùng lại chỉ có như vậy.  

– Là ngươi gọi ta tới đúng không? Náo nhiệt cái rắm, ngươi ăn no rửng mỡ hả?  

– Lão đại, là chính ngươi muốn tới xem náo nhiệt mà?  

Từng tiếng nghị luận cùng với tiếng mắng to vang lên. Trên lưng yêu thú phi hành của Quỷ Vũ Tông, lúc này ánh mắt chúng trưởng lão và hộ pháp của Quỷ Vũ Tông đều nhìn vào Lục Lâm Thiên và ba người đang ngồi khoanh chân phía sau hắn. Khí tức trên người ba người này đều thu liễm lại, bọn họ không thể dò xét được khí tức của ba người này.  

– Tiểu tử, nữ cường giả kia đâu? Không có nàng ta, một mình ta muốn giết Đới lão quỷ quả thực có chút khó khăn.  

Thanh âm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vang lên trong tai Lục Lâm Thiên.  

– Đông lão yên tâm đi, đến lúc đó người sẽ gặp được nàng.  

Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào Bạch Linh trên vai.  

– Quỷ Vũ Tông hẳn là phải có một đại trận hộ sơn, ngươi có cách nào phá không?  

Thanh âm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lần thứ hai truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên.  

– Đại trận hộ sơn của Quỷ Vũ Tông do mấy Linh Tướng khống chế, mấy Linh Tướng kia đại đa số đều là người của Đới Đường. Đến lúc đó Lộc Sơn lão nhân mang theo Đới Cương Tử đối phó với Đới Đường. Thanh Hỏa lão quỷ và ta sẽ đối phó với mấy Linh Tướng kia. Không để chúng khởi động đại trận hộ sơn. Đông lão thì đối phó với Đới lão quỷ. Chờ sau khi Đới lão quỷ phát hiện ra thì có lẽ đã muốn. Đến lúc đó Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân sẽ giúp Đông lão lược trận.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Như vậy là tốt nhất, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ không thành vấn đề.  

Thanh âm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vang lên:  

– Không nói nữa, miễn cho Đới Cương Tử âm thầm dò xét. Tất cả theo như kế hoạch mà tiến hành.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về phía trước rồi khoanh chân ngồi xuống. Âm Dương Linh Vũ quyết được vận chuyển, bắt đầu luyện hóa cỗ chân khí được thôn phệ khi trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.