Chương trước
Chương sau
– Chỉ bằng ngươi cũng muốn chạy trốn, mơ tưởng.  

Thanh âm lạnh lẽo của Thanh Hỏa lão quỷ vang vọng không gian, trong sát na một đạo chưởng ấn bằng thanh hỏa ngưng tụ. Một chưởng đánh ra trực tiếp khiến cho không gian gấp khúc, trong nháy mắt đánh về phía Đới Cương Tử. Kình khí nóng bỏng cùng chưởng ấn trực tiếp xuyên qua không gian ầm ầm đánh tới.  

Không gian to lớn như vậy trong nháy mắt gấp khúc, thân thể Đới Cương Tử đang chạy trốn lúc này bị một cỗ hấp lực kéo lại, tốc độ giảm đi, đồng thời chưởng ấn nóng bỏng phía sau hắn đang nhanh chóng bắn tới.  

Lục Lâm Thiên đã thối lui về phía xa từ lâu. Nhìn thấy một màn này hắn cũng vô cùng kinh ngạc. Thực lực của Đới Cương Tử quả thật rất mạnh, Vũ Suất tam trọng hắn tuyệt đối không thể chống lại. Thế nhưng Đới Cương Tử này dưới công kích của Thanh Hỏa lão quái hoàn toàn không thể phản kháng.  

Vũ Suất tam trọng và Vũ Suất bát trọng hơn kém quá lớn, chênh lệch năm trọng, mà tới Vũ Suất, cách nhau mỗi một trọng thực lực sẽ cách nhau càng lớn. Đới Cương Tử dưới tay Thanh Hỏa lão quỷ căn bản không dám chống lại.  

Phanh Phanh Phanh.  

Giờ phút này, một đạo chưởng ấn của Thanh Hỏa lão quỷ trực tiếp đánh vào phía sau Đới Cương Tử, vô luận là khí thế hay tốc độ không phải là thứ mà Đới Cương Tử có thể so sánh.  

Khí tức nóng bỏng tràn ra khiến cho không gian phập phồng. Dưới thanh thế bực này, một cỗ lực lượng nóng bỏng trực tiếp cuốn tới Đới Cương Tử, năng lượng nóng cháy kéo tới giống như là đốt cháy không gian khiến cho hộ thân cương khí của Đới Cương Tử không kiên trì được bao lâu liền lập tức bị phá hủy.  

Phanh Phanh.  

Dưới âm thanh bạo liệt, hỏa diễm cuồn cuộn. Thân thể Đới Cương Tử trực tiếp bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu.  

– Thanh Hỏa lão quỷ, ngươi ra tay nặng vậy làm gì, ngươi đánh chết hắn thì làm sao bây giờ?  

Thanh âm của Lộc Sơn lão nahan vang lên, đồng thời một đạo thân ảnh giống như quỷ mị trực tiếp lướt qua không trung, trong nháy mắt xuất hiện trước người Đới Cương Tử. Mấy đạo quang mang trong tay bắn ra, đánh vào người Đới Cương Tử.  

Sưu Sưu.  

Mấy đạo chỉ ấn đánh xuống, Đới Cương Tử lúc này căn bản không còn sức phản kháng, trong nháy mắt đã bị cấm chế.  

– Không phải hắn vẫn chưa chết sao?  

Thanh sắc hỏa diễm nóng bỏng quanh người Thanh Hỏa lão quỷ thu lại, kình khí biến mất trong không trung. Hai người liên thủ, trong một chiêu liền chế trụ Đới Cương Tử.  

– Chưởng môn, hắn còn sống, giao cho người.  

Dưới sự bao quanh của đoàn quang mang trong tay Lộc Sơn lão nhân, thân thể Đới Cương Tử trực tiếp bắn về phía Lục Lâm Thiên.  

– Hai vị cung phụng vất vả rồi.  

Lục Lâm Thiên mở miệng cười. Đới Cương Tử Vũ Suất tam trọng, một chiêu đã bị trói lại, thực lực của hai người Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân quả thực không phải là bình thường, cũng chỉ có thể trách Đới Cương Tử không may mà thôi.  

Trong đại điện Ám đường, lúc này đám người Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi đang ngồi đó.  

– Chưởng môn tới.  

Âu Dương Lãnh Tật nói.  

Mọi người đứng dậy, lúc này bên ngoài đại điện, thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện, trong tay còn mang theo Đới Cương Tử toàn thân đã bị cấm chế.  

– Tham kiến chưởng môn.  

Mọi người hành lễ, ánh mắt nhìn vào Đới Cương Tử dường như không cảm thấy bất ngờ chút nào. Có Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ liên thủ, coi như là Đới lão quỷ của Quỷ Vũ Tông cũng có lực liều mạng, huống chi đây chỉ là Đới Cương Tử mà thôi.  

– Âu Dương đường chủ, Đới Cương Tử này giao cho ngươi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Vâng, chưởng môn.  

Âu Dương Lãnh Tật đáp.  

– Phi Đao Âu Dương Lãnh Tật, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính…  

Lúc này Đới Cương Tử tuy rằng bị cấm chế, thế nhưng lúc này mắt vẫn còn nhìn được. Ánh mắt nhìn vào mấy Vũ Suất trong đại điện vô cùng kinh hãi. Những người này trong Cổ Vực cũng không phải là hạng người vô danh. Đương nhiên hắn biết được một chút. Mà lúc này trong lòng hắn thực sự nghĩ không ra, trong Phi Linh môn không ngờ lại còn có nhiều cường giả như vậy.  

– Đới Cương Tử, quả thực vận khí của ngươi quá kém cỏi. Đới Đường kia cho ngươi tới đây chính là muốn chúng ta giết…  

Âu Dương Lãnh Tật lạnh lùng nhìn Đới Cương Tử nói.  

– Âu Dương đường chủ, không được nhiều lời.  

Âu Dương Lãnh Tật chưa nói xong, Lục Lâm Thiên lập tức quát lớn một tiếng.  

– Vâng, chưởng môn.  

Âu Dương Lãnh Tật dừng nói, ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Đới Cương Tử.  

Lúc này sắc mặt Đới Cương Tử đại biến, thân thể không thể nhúc nhích, chân khí trong cơ thể cũng bị phong tỏa, cơ mặt co quắp, thanh âm không bị cấm chế, hắn nói:  

– Các ngươi rốt cuộc là người của thế lực nào, vì sao lại đối phó với Quỷ Vũ Tông ta?  

– Đới Cương Tử, xem ra ngươi không biết thật rồi. Đối phó với Quỷ Vũ Tông ngươi ta không có hứng thú. Âu Dương đường chủ, dẫn hắn xuống đi.  

Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.  

– Vâng, chưởng môn.  

Âu Dương Lãnh Tật mang theo Đới Cương Tử rời khỏi đại điện.  

Nhìn Âu Dương Lãnh Tật rời đi, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi nói:  

– Chưởng môn, không biết Đới Cương Tử kia có mắc câu hay không.  

– Trước tiên không nói chắc chắn. Nếu như mắc câu, để hắn sống thêm một đoạn thời gian chúng ta cũng có thể bớt đi không ít phiền phức. Nếu như không mắc câu chúng ta sẽ gặp phải phiền phức nhiều hơn một chút, hi vọng việc này có hiệu quả.  

Lục Lâm Thiên mở miệng cười, trong mắt hiện lên sự quỷ dị, nói tiếp:  

– Hẳn là hắn sẽ mắc câu. Ta tin rằng có loại người không sợ chết, thế nhưng Đới Cương Tử này tuyệt đối không phải người không sợ chết.  

– Chưởng môn, rốt cuộc người định làm gì, có thể tiết lộ trước cho ta được không? Bằng không ta cảm thấy tò mò tới bị bệnh mất.  

Hoàng Phủ Kỳ Tùng nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt vô cùng nghi hoặc.  

– Hoàng Phủ đường chủ, đến lúc đó ngươi sẽ biết, nhiệm vụ hiện tại của ngươi chính là nhanh chóng phát triển Vũ đường cho tốt, tin rằng không cần bao lâu nữa, Vũ đường của ngươi sẽ lại cần dùng tới.  

Nói xong, Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về phía Diệp Phi rồi nói:  

– Diệp đường chủ, đối với tuyệt kỹ biến đổi thanh âm của mình ngươi có nắm chắc không?  

Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi nhíu mày, ánh mắt mang theo sự quyến rũ nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói:  

– Hồi bẩm chưởng môn, có tám phần.  

– Tám phần? có thể liều mạng một chút.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Công tử, vậy đám người Quỷ Vũ Tông ngoài Phi Linh môn hiện tại phải làm thế nào?  

Lục Tiểu Bạch nói.  

– Đới Cương Tử không quay về bọn họ không dám liều lĩnh tiến vào Phi Linh môn, cũng không dám rời khỏi Phi Linh môn. Trước tiên để Âu Dương đường chủ để Đới Cương Tử nếm vị đắng vài ngày đi đã, chỉ có người chân chính đối mặt với tử vong mới có thể không chút do dự nắm lấy một tia sinh cơ, đến lúc đó, chuyện gì cũng có thể làm được.  

Lục Lâm Thiên lãnh đạm nói.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp của hai tỷ muội Diệp Phi, Diệp Mỹ có chút ba động.  

– A..  

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết không biết từ đâu truyền ra. Nghe thanh âm dường như là của Đới Cương Tử, thanh âm vô cùng thảm thiết, giống như đang phải chịu thống khổ khó có thể chịu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.