Chương trước
Chương sau
Đối với Quỷ Vũ Tông, Lục Lâm Thiên hiện tại cũng không lo lắng, ngoại trừ Đới Đường, Đới Cương Tử, còn có lão quỷ mà lão độc vật nói tới ra, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không để ý tới bất luận một kẻ nào. Cho dù là Đới Đường tự mình tọa trấn Thiên Nhất môn Lục Lâm Thiên cũng không sợ.  

Nghịch Lân Yêu Bằng đã đột phá tới lục giai sơ kỳ, tốc độ của nó ngay cả Thiên Sí Tuyết Sư cũng không thể đuổi theo kịp. Có Nghịch Lân Yêu Bằng bên người, cho dù là đụng phải Đới Đường hắn cũng có thể chạy trốn.  

Hơn nữa, Lục Lâm Thiên cũng nhớ bản thân hắn còn có một khối thổ sát huyền lôi Vân Hồng Lăng đưa cho, Vũ Suất thất trọng cũng bị thương nặng, muốn đánh Đới Đường và Đới Cương Tử cũng chỉ cần một khối Thổ Sát Huyền Lôi là đủ.  

Vì vậy, Lục Lâm Thiên ngoại trừ lo lắng việc lão quỷ kia ở Thiên Nhất môn ra thì đối với những người khác Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy lo lắng. Mà Đới lão quỷ theo như lời lão độc vật nói, Lục Lâm Thiên cảm thấy việc Đới lão quỷ này ở Thiên Nhất môn là điều không có khả năng, có lẽ Đới lão quỷ chỉ trấn thủ ở Quỷ Vũ Tông mà thôi.  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên lập tức khoanh chân ngồi xuống. Luyện hóa chân khí được thôn phệ từ trong cơ thể của Tôn Tử Sơn, một lát sau lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.  

Sơn môn của Thiên Nhất môn chính là một bình nguyên tương đối nổi danh, nơi này có thành Thiên Nhất, cũng được coi là một thành nhỏ có thanh danh khá lớn ở các vùng phụ cận. So với nó trấn Hoa Môn và trấn Đoàn Sơn không là cái gì, chỉ sợ có mười trấn Hoa môn và Đoàn Sơn cũng không bằng.  

Trong thành Thiên Nhất, kiến trúc dài liên miên, nhân số chừng trên trăm vạn, bốn phía thông suốt, dựa thế của bình nguyên quả thực khiến cho Thiên Nhất thành vô cùng náo nhiệt.  

Tại chỗ trung tâm của thành Thiên Nhất có một kiến trúc vô cùng to lớn, so với Phi Linh môn hiện tại còn lớn hơn nhiều.  

– Chu trưởng lão, thám tử cưỡi yêu thú phi hành báo về, Phi Linh môn phái ra một đội nhân mã chừng một nghìn người đang chậm rãi tiến tới đây, có lẽ chỉ cần nửa canh giờ là có thể tiến vào trong thành.  

Trong đại điện của Thiên Nhất môn, một đại hán chừng ba mươi tuổi có tu vi Vũ Phách nhất trọng đang chắp tay bẩm báo với một lão giả mặc hoàng y chừng năm mươi tuổi.  

– Có thấy cường giả không?  

Lão giả này nhìn đại hán hỏi, ánh mắt cũng nhìn vào hai thi thể trên mặt đất, dường như nơi này vừa có một trận chiến xảy ra.  

– Dường như là Chu Ngọc Hậu làm đầu lĩnh, một người khác là Lưu Á Lôi, chính là trưởng lão của Cửu Hoa Môn quy hàng Phi Linh môn khi trước. Chu Ngọc Hậu có tu vi Vũ Phách còn Lưu Á Lôi là Vũ Tướng nhất trọng.  

Đại hán ba mươi tuổi nói.  

– Hừ, loại thực lực này, lại chỉ đem theo một nghìn nhân mã mà dám tới đánh một thành, quả thực là muốn chết.  

Lão giả năm mươi tuổi kia nói.  

– Chu chưởng lão, người đoán xem trong đám người kia có cường giả ẩn nấp bên trong hay không?  

Đại hán ba mươi tuổi do dự một chút rồi nói.  

– Tông chủ bảo chúng ta không thể sơ ý, tất cả phải cẩn thận hành sự.  

– Hừ, tông chủ quá mức cẩn thận mới khiến cho Phi Linh môn mấy năm nay hoàn toàn không đặt Quỷ Vũ Tông ta vào trong mắt. Nếu như Quỷ Vũ Tông không thu thập đám người Phi Linh môn kia một chút thì sau này Quỷ Vũ Tông cũng không còn mặt mũi nào mà gặp mặt người khác.  

Lão giả mặc hoàng y kia oán hận nói:  

– Lần này ta phải khiến cho đám người Phi Linh môn kia tổn thất thảm trọng. Cũng để cho bọn chúng biết, Phi Linh môn chung quy chỉ là thế lực ngoại vi của Quỷ Vũ Tông ta mà thôi, Quỷ Vũ Tông mới chân chính là chủ nhân của chúng.  

– Trưởng lão nói phải, thế nhưng hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?  

Đại hán ba mươi tuổi kia nói.  

– Mở cửa thành, triệu tập toàn bộ đệ tử Thiên Nhất môn quay về, ta muốn chính diện giao chiến với đám Phi Linh môn kia, trực tiếp phá hủy Phi Linh môn.  

Lão giả hoàng y kia nói xong, lập tức xoay người lại nhìn về hơn mười người, trong đó có một Vũ Phách, một Vũ Tướng nhị trọng, một Linh Tướng nhất trọng nói:  

– Các ngươi đều là người Thiên Nhất môn, sau này cũng là người của Quỷ Vũ Tông ta, các ngươi không phản đối gì chứ?  

– Chu trưởng lão nói chí phải, Thiên Nhất môn và Quỷ Vũ Tông vốn là người một nhà. Hiện tại chúng ta đối phó với Phi Linh môn quan trọng hơn. Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn giết chưởng môn của chúng ta, xin trưởng lão báo thù cho chúng ta.  

Trong đại điện, chúng trưởng lão hộ pháp của Thiên Nhất môn nhìn vào hai thân thể trên mặt đất, cả đám nhìn nhau rồi lập tức nói với lão giả mặc hoàng y kia.  

– Các ngươi thông minh như vậy là tốt nhất. Mặc kệ là Thiên Nhất môn hay Phi Linh môn, các ngươi chỉ là thế lực ngoại vi của Quỷ Vũ Tông ta mà thôi. Hiện tại, theo ta ra ngoài diệt đám người Phi Linh môn kia.  

Lão giả mặc hoàng y trầm giọng nói, tay áo phất lên rồi lập tức đi ra đại điện.  

Bên ngoài thành Thiên Nhất lúc này có hơn một nghìn con ngựa chạy tới kéo theo một đám bụi mù phía sau. Khí thế này cũng không thể khinh thường. Đây chính là đám người Chu Ngọc Hậu, Lưu Á Lôi cùng với một nghìn đệ tử Phi Linh môn đi qua mấy trấn nhỏ, một đường không ngừng nghỉ chạy tới đây.  

– Mau nhìn, chưởng môn tới rồi.  

Mọi người ngẩng đầu lên, lúc này phía trước trong không trung có một đầu yêu thú phi hành màu trắng đang xoay quanh bầu trời thấp. Uy áp từ trên người đầu yêu thú màu trắng kia khiến cho hơn một nghìn con ngựa tức thì có chút hoảng loạn.  

Mà lúc này, nhìn thấy thân ảnh màu xanh trên lưng yêu thú, đám người trong Phi Linh môn lập tức xao động lên. Đối với một nghìn đệ tử này, trong đó có hơn phân nửa là đệ tử cũ từ ba năm trước đây. Cả đám đối với chưởng môn đều tâm phục khẩu phục. Những chuyện khi trước chưởng môn làm cho Phi Linh môn đều vô cùng mới mẻ trong đầu bọn họ, bình thường không có việc gì làm bọn họ toàn nói khoác với đệ tử mới một chút.  

Lần này tới Thiên Nhất môn diệt môn, không có chưởng môn đi cùng khiến cho chúng đệ tử tuy rằng không dám nói gì, thế nhưng có người trong lòng vẫn lo lắng không yên, bây giờ nhìn thấy chưởng môn đã tới Thiên Nhất môn thì đã không giống với khi trước nữa.  

Về phần những đệ tử mới, bình thường cũng được nghe một ít đệ tử cũ nói khoác về chưởng môn, thế nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy cho nên ít nhiều cũng có người ôm thái độ hoài nghi, vị chưởng môn tuổi còn trẻ này không biết có cường hãn như trong lời những đệ tử cũ kia nói không.  

– Tham kiến chưởng môn.  

Mọi người hành lễ, Chu Ngọc Hậu và Lưu Á Lôi dẫn đầu đi tới phía dưới Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Chưởng môn, đây là thành Thiên Nhất, Thiên Nhất môn ở ngay bên trong thành này.  

Chu Ngọc Hậu nói.  

Ô Ô.  

Trong thành Thiên Nhất vang lên liên tiếp những tiếp vang trầm thấp, thanh âm như xuyên thấu không gian, dường như là tín hiệu đại biểu cho một loại nguy hiểm nào đó.  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn về phía trước rồi nói:  

– Các đệ tử, vào thành, có người nghênh đón chúng ta rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.