Chương trước
Chương sau
– Đông lão, Oánh tỷ, thực lực chân chính của Phi Linh môn hiện tại có bao nhiêu.  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên nhịn không được có chút chờ mong hỏi hai người.  

– Đến lúc đó ngươi sẽ biết, hẳn sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:  

– Hai năm nay thực lực phát triển mạnh cho nên phải dùng một chút thủ đoạn, trong lòng ngươi biết là được rồi, giai đoạn khác nhau nên dùng thủ đoạn khác nhau, cũng là điều bất đắc dĩ.  

– Tiểu tử hiểu.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, lão độc vật nói thủ đoạn khác nhau hẳn là dùng độc đan khống chế, hơn hai năm muốn phát triển tạo ra một cỗ thế lực không kém đương nhiên phải cần một chút thủ đoạn khác người.  

– Ban ngày ta cũng đã thông báo cho bên kia, hiện tại có lẽ đang chờ, chờ sau khi ngươi tới nơi, những thứ này cũng giao cho ngươi.  

– Tiểu tử, tiền bối ban ngày đi cùng ngươi tới là ai?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử ngươi cũng đừng gạt ta, đó tuyệt đối là cường giả, không biết ngươi làm sao mà mời tới được.  

Lúc này Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cũng có chút hiếu kỳ nhìn Lục Lâm Thiên, cường giả thần bí ban ngày làm cho nàng vô cùng hiếu kỳ về thân phận.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Không dám dối Đông lão, đó chính là ân sư của tiểu tử, thế nhưng tiểu tử ngu dốt cho nên không thể bái vào làm môn hạ.  

– Cái gì, bằng vào thiên phú cùng với thực lực biến thái của tiểu tử ngươi không ngờ tiền bối kia còn không hài lòng?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tức thì cả kinh, thiên phú và thực lực của Lục Lâm Thiên hắn biết, lần này lại đoạt được quán quân Tam tông Tứ Môn, loại đệ tử này mà còn không hài lòng, quả thực quá kinh khủng.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, Nam thúc không phải không hài lòng với hắn, mà là Nam thúc không chịu chính thức thu hắn làm đệ tử, điều này khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ.  

– Lâm Thiên, còn một việc ngươi phải chú ý một chút. Thế lực này ta đã chọn ra cho ngươi rồi, đều là cường giả được sàng lọc, cả đám đều có chỗ đặc biệt riêng, thế nhưng lại có chút tự mãn, tuy rằng phục tùng ta thế nhưng không nhất định sẽ phục tùng ngươi. Cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng tuy rằng ta và lão độc vật đã làm cho bọn họ gia nhập Phi Linh môn, thế nhưng muốn để cho bọn họ trung tâm với ngươi thì phải dựa vào chính ngươi rồi.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, đạo thu người cũng cực kỳ phức tạp, quả thực người phàm có chút thực lực và bất phàm thì sẽ có một chút tính tình quái dị, nếu muốn chân chính thu phục tuyệt đối không hề dễ dàng.  

Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng bay đi, dưới màn đêm này giống như là vô thanh vô tức vậy, trong nháy mắt biến mất trong màn đên.  

Trong đại điện lúc này có tám đạo thân ảnh đang ngồi đó. Trong tám người, sáu nam hai nữ, người thứ nhất tuổi chừng hai mươi, mặt mày như một bức tranh quả thực là một tuyệt sắc giai nhân. Dung mạo xinh đẹp, bộ cung trang trên người càng làm toát lên vẻ xinh đẹp của nàng.  

Người thứ hai, tuổi chừng hai lăm hai sáu, khuôn mặt trái xoan, hai hàng lông mi thon dài, màu da tuy rằng hơi đen, thế nhưng vẫn vô cùng tú lệ, dung mạo xinh đẹp, đặc biệt cặp mắt ngập nước kia, lại thêm khí chất thanh nhã quả thực có vài phần tương tự với Lục Vô Song.  

Mà mấy người còn lại đều là trung niên, đám người này người mặc trường sam người mặc trường bào. Mà trong đó có một người tuổi vô cùng trẻ phỏng chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, thế nhưng người lại vô cùng mập mạp, rõ ràng chính là Lưu Nhất Thủ.  

– Lưu Nhất Thủ, ngươi có biết Bạch cung phụng gọi chúng ta tới là có chuyện gì không? Ta còn không ít chuyện cần phải làm đấy.  

Một đại hán mặc y phục hoàng sắc nói với Lưu Nhất Thủ, người này mày rậm mắt sáng, toàn thân toát ra khí tức bưu hãn.  

– Ta cũng không biết, ta vừa mới nhận được tin tức từ trấn Hoa Môn liền lập tức trở về, Bạch cung phụng bảo ta nhất định phải tới bằng không sẽ dùng môn quy xử trí ta.  

Đôi mắt của Lưu Nhất Thủ híp lại rồi nói.  

– Lưu Nhất Thủ, nếu như ngươi mà vào hình đường ta cũng không thiên vị, trước tiên đánh ngươi rồi mới nói sau.  

Một hán tử mặc trường sam màu den, tuổi chừng hơn ba mươi gần bốn mươi, trong ánh mắt mang theo hàn ý nhìn Lưu Nhất Thủ rồi nói.  

– Âu Dương đường chủ, ai không biết ngươi thiết diện vô tư rồi. Ta hối lộ ngươi cũng không được, thế nhưng ta nói cho ngươi biết, hình đường các ngươi lần sau đừng tới tìm ta đòi tiền, ta cũng bận nhiều việc cần dùng tới lắm. Hắc hắc.  

Lưu Thủ Đoạn cười hắc hắc rồi nói.  

– Diệp đường chủ, ngươi phụ trách thẩm đường, có biết hôm nay Bạch cung phụng tìm chúng ta có chuyện gì không?  

Một hán tử mặc hoa phục tuổi chừng bốn mươi nói với mỹ nhân tuyệt sắc tuổi chừng hai mươi, người này ánh mắt thâm thúy trên khóe mắt còn có vết sẹo màu đen khiến cho người khác chú ý.  

Nữ tử tuyệt sắc kia mỉm cười, thanh âm giống như chim oanh hót, nói:  

– Khang đường chủ, ta cũng không biết, sư phụ cũng không nói cho tỷ muội chúng ta biết, chỉ bảo ta thông tri cho mọi người tới đây mà thôi.  

– Quả thực vô cùng kỳ quái, Bạch cung phụng bảo Thẩm đường, Vũ đường, Hình đường, Kim đường, Linh đường tập trung, cũng chỉ có người phụ trách Ngoại đường là không tới, theo đạo lý mà nói có lẽ là có chuyện cực kỳ quan trọng mới đúng.  

Đại hán mặc y phục hoàng sắc nói.  

– Có lẽ Bạch cung phụng sắp tới rồi, chúng ta chờ một lát nữa đi.  

Lưu Nhất Thủ nói.  

– Được rồi Nhất Thủ, trong đám chúng ta cũng chỉ có một mình ngươi đã gặp chưởng môn, có người nói chưởng môn là một tiểu tử chưa dứt sữa. Ngươi nói xem, chưởng môn rốt cuộc là dạng người gì.  

Một thanh niên áo xanh nói với Lưu Nhất Thủ, người này lớn lên giống như một cây đại thụ, cao to lực lưỡng, cường tráng, đặc biệt là mái tóc màu đen ngắn trên đầu như con nhím, vừa ngắn vừa thô.  

– Lý phó đường chủ, ta khuyên ngươi đừng xem thường chưởng môn, bằng không ngươi sẽ phải hối hận.  

Lưu Nhất Thủ nói.  

– Thật không? Quả thực ta rất muốn nhìn xem.  

Đại hán áo xanh nói.  

– Lưu Nhất Thủ, ta nghe tiểu sư muội nói chưởng môn là một tiểu suất ca, không biết có phải không?  

Nữ tử thanh nhã chừng hai mươi tư tuổi kia hỏi Lưu Nhất Thủ.  

Lưu Nhất Thủ cười hắc hắc nói:  

– Đó là điều đương nhiên.  

– Lưu Nhất Thủ, ta tra ra được tháng này Linh đường các ngươi phát tài lớn. Một đống dược liệu được thu mua vào với giá thấp, cuối cùng lại bán ra đắt. Giá bị ngươi tăng lên gấp hai, có lẽ không ít người hiện tại còn đang chửi ngươi đó.  

Nữ tử tuyệt sắc chừng hai mươi tu tuổi kia nói. Người này chính là nử tử vừa được gọi là Diệp đường chủ, trong đôi mắt đẹp của nàng bắn ra một cỗ tinh mang, tuy rằng nhìn qua vô cùng ôn hòa, thế nhưng khí thế trên người cũng làm cho người ta có cảm cự tuyệt người ngàn dặm.  

– Buôn bán lời một chút, ta cũng không muốn tăng giá cao như vậy, cũng không có biện pháp nha. Ám đường các ngươi, Vũ đường, Hình đường, lại còn Ngoại đường, Linh đường, tất cả đều dùng kim tệ của ta chống đỡ, sau này lại còn phải báo cáo với chưởng môn, cho nên ta đành phải nâng giá.  

Lưu Nhất Thủ ủy khuất nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.