Chương trước
Chương sau
– Tiểu tử biết, tiểu tử sẽ cố gắng tu luyện.  

Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt bắn ra sự kiên nghị. Con đường cường giả này, có một ngày nhất định hắn có thể bước lên đó.  

– Ngươi có Âm Dương Linh Vu Quyết, chỉ cần cẩn thận một chút, trở thành cường giả chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Ta đợi ngày ngươi trở thành cường giả.  

Nam thúc nói với Lục Lâm Thiên, khóe miệng nở nụ cười hiếm thấy.  

Một lát sau Lục Lâm Thiên mới rời khỏi mật thất dưới phòng chứa củi. Lần này có thể thuyết phục Nam thúc cùng đi tới Cổ Vực điều này khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng vui vẻ. Tuy rằng ý tứ của hắn cũng không phải muốn Nam thúc tọa trấn Phi Linh môn, thế nhưng bằng vào kiến thức rộng rãi của Nam thúc, nếu như người ở trong Phi Linh môn cũng có thể giúp hắn rất nhiều điều.  

Khi Lục Lâm Thiên chạy ra hậu viện thì khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía trước, lúc này phía trước có một cỗ khí tức khổng lồ đang tới.  

– Có cường giả tới.  

Thân ảnh Bạch Linh lập tức từ nơi nào đó đáp xuống vai Lục Lâm Thiên.  

Sưu.  

Trong nháy mắt, thân ảnh của Lục Trung đem theo ánh mắt ngưng trọng đáp xuống bên cạnh Lục Lâm Thiên, phụ tử nhìn nhau, sau đó ánh mắt cùng nhìn về phía trước.  

– Lam Ngọc Lang Ưng.  

Trên không trung, một đầu yêu thú giống như đại bàng xuất hiện. Lục Lâm Thiên đột nhiên mỉm cười, người cưỡi Lam Ngọc Lang Ưng không cần phải nói chính là sư phụ Vũ Ngọc Tiền của hắn.  

Sưu Sưu.  

Chỉ trong nháy mắt, đầu Lam Ngọc Lang Ưng khổng lồ đã xuất hiện trong bầu trời, hai cánh chấn động mang theo cỗ khí lưu mạnh mẽ.  

Nhìn thấy đầu Lam Ngọc Lang Ưng khổng lồ này, sắc mặt Lục Trung có chút bối rối.  

Sưu Sưu.  

Trên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, trong nháy mắt có ba đạo thân ảnh đáp xuống, ba cỗ khí thế chợt lóe lên rồi biến mất. Ba người này không phải ai khác chính là trưởng lão Vũ Ngọc Tiền của Vân Dương Tông cùng với Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão.  

– Tham kiến sự phụ, tham kiến Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng bước tới nói.  

– Ha ha, Lâm Thiên, sư phụ nhớ con quá.  

Vũ trưởng lão cười sang sảng nói.  

– Lâm Thiên, lẽ nào Triệu gia thực sự đã tới đây?  

Nhìn cảnh tượng Lục gia lúc này, Tống trưởng lão, Tạ trưởng lão không khỏi nhíu mày. Lúc này tiền viện Lục gia hơn phân nửa đã bí phá hủy, mặt đất chung quanh nứt nẻ, hố sâu vô số, khi nãy ở trên không trung bọn họ đã nhìn qua.  

– Không sai.  

Lục Lâm Thiên gật đầu nói, phỏng chừng Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão đã biết tin tức Triệu gia tới đây.  

– Đệ tử tham kiến sư phụ.  

Lúc này, Lục Trung cũng đi tới trước mặt Vũ Ngọc Tiền rồi hành lễ.  

Vũ Ngọc Tiền nhìn Lục Trung một lát rồi nói:  

– Ngươi còn nhớ rõ ông già như ta sao?  

– Đệ tử không dám quên.  

Trước mặt Vũ Ngọc Tiền, Lục Trung tuyệt đối tôn kính.  

– Hừ không dám quên? Hai mươi năm trước, ngươi có xem ta ra gì không?  

Vũ Ngọc Tiền khẽ hừ một tiếng.  

– Đệ tử đáng chết.  

Lục Trung cúi đầu nói.  

– Sư phụ, người mau vào trong đi, sao người lại tới đây.  

Lục Lâm Thiên cười khổ, nhanh chóng tiến đến mang theo ba người tiến vào Lục gia.  

Một lát sau, trong một tiểu thính phòng, Lục Vô Song và Vân Hồng Lăng cũng đã chạy tới, đám người Lục Đông Lục Tây cũng có mặt.  

Lập tức Lục Lâm Thiên đem tình huống hiện tại của Lục gia nói với ba người một lần. Vân Hồng Lăng đối với Triệu gia tức giận tới mức nghiến răng ken két. Thế nhưng trong lúc kể lại, chuyện liên quan tới đám yêu thú và Nam thúc, Lục Lâm Thiên chỉ nói qua loa.  

Biết tin Triệu gia chỉ có một mình Triệu Vô Cực chạy thoát. Sắc mặt ba người Vũ Ngọc Tiền, Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão vô cùng kinh hãi. Mà Triệu Kình Thiên, Triệu Kình Hải cũng bị giết khiến cho ba vị trưởng lão vô cùng bất đắc dĩ. Hai người này cũng là đệ tử mà Vân Dương Tông cực kỳ coi trọng a.  

– Sư phụ. Sao người lại tới đây?  

Lục Lâm Thiên hỏi, dựa theo tốc độ của Lam Ngọc Lang Ưng. Ba người từ Vân Dương Tông xuất phát không chỉ vài ngày là tới được. Có lẽ trước khi Lục gia gặp chuyện ba người đã lên đường.  

– Sau khi Triệu Vô Cực rời khỏi Vân Dương Tông, tông chủ âm thầm bảo chúng ta tới Lục gia một chuyến, không nghĩ tới lại đến chậm.  

Tống trưởng lão nói.  

– Xem ra Vân Khiếu Thiên vẫn luôn lưu ý tới Triệu gia.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, Triệu Vô Cực chân trước vừa rời khỏi Vân Dương Tông, Vân Khiếu Thiên đã để cho Tạ trưởng lão đến Lục gia, đây không phải là dự cảm mà hẳn là hắn biết được điều gì đó.  

Lục Lâm Thiên không ngừng cân nhắc, có lẽ không bao lâu nữa, tin tức Lục gia gặp nạn sẽ truyền tới tai Vân Khiếu Thiên. Mấy đầu yêu thú trong mật địa bên người hắn có lẽ cũng bị Vân Khiếu Thiên biết. Đến lúc đó chuyện Linh Vũ thánh quả cũng bại lộ.  

– Khá lắm Triệu gia, quả thực đáng đời bọn chúng.  

Vũ Ngọc Tiền hừ lạnh một tiếng, quả thực Vũ Ngọc Tiền đối với Triệu gia không có một chút hảo cảm nào.  

– Lâm Thiên, sau này con có tính toán gì không? Có muốn trở lại Vân Dương Tông không? Tới Vân Dương Tông rồi, để xem Triệu Vô Cực kia có dám làm gì con không.  

Vũ Ngọc Tiền lập tức nói.  

– Sư phụ. Lần này đệ tử sẽ không trở về Vân Dương Tông nữa, đệ tử còn có chuyện cần làm, sau này sẽ trở lại Vân Dương Tông thăm sư phụ.  

Lục Lâm Thiên nói, lần này có Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão tới đây, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng yên lòng một chút.  

Vốn Lục Lâm Thiên còn dự định đưa mẫu thân và Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song tới Vân Dương Tông rồi mới đi tới Cổ Vực, tuy rằng đi lại mất nhiều thời gian, thế nhưng hắn vẫn phải đưa đi, bằng không hắn sẽ lo lắng. Hiện tại có Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão tới đây, đi cùng bọn họ thì hắn có thể yên tâm. Khi đó bản thân hắn có thể trực tiếp đi tới Cổ Vực.  

– Con không trở lại Vân Dương Tông sao?  

Vũ Ngọc Tiền lo lắng nói:  

– Lần này Triệu gia nguyên khí đại thương, Triệu Vô Cực thất phu kia cũng sẽ không buông tha cho con.  

– Đệ tử sẽ chú ý.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Vậy con tính toán đi đâu?  

Vũ Ngọc Tiền vẫn vô cùng lo lắng hỏi.  

– Đệ tử hiện giờ còn chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính tiếp.  

Lục Lâm Thiên nói, trước mặt chuyện đi Cổ Vực, Lục Lâm Thiên cũng không nói cho một ai biết. Ngay cả Vân Hồng Lăng và Lục Vô Song cũng vậy. Lục Lâm Thiên biết chuyện này các ít người biết càng tốt. Chuyện Phi Linh môn này, Lục Lâm Thiên đoán, người trên Vân Dương Tông biết có lẽ cũng chỉ có mình Vân Khiếu Thiên mà một số người cực ít khác mà thôi. Phỏng chừng sư phụ hắn, Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão cũng không biết. Huống chi hiện tại Phi Linh môn và Vân Dương Tông âm thầm kết minh, hiện tại cũng còn chưa chính thức khởi động, tất cả phải chờ hắn về Phi Linh môn mới an bài được.  

Lập tức mọi người hàn huyên một lát rồi mới tán đi, Lục Lâm Thiên cũng nhờ sư phụ chiếu cố mẫu thân mình.  

Sau khi an bài thỏa đáng Lục Lâm Thiên mới thở dài một hơi. Kế tiếp hắn nên trở lại Cổ Vực, tăng cường thực lực bản thân. Đồng thời cũng phát triển Phi Linh môn. Tuy rằng thưc lực một mình miễn cưỡng coi là mạnh, thế nhưng cũng còn rất yếu. Có một cỗ thế lực khổng lồ sau lưng thì mới có thể bảo vệ được tất cả người nhà của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.