Chương trước
Chương sau
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua, Vân Khiếu Thiên ngày hôm nay mặc trường bào màu xanh, hai mắt trong suốt mang theo chút thâm thúy, sau lưng buộc áo choàng màu đen, toàn thân toát lên vẻ dã tính không câu nệ.  

Lục Lâm Thiên còn nhớ rõ, vào thời khắc cuối cùng trong đại hội Tam tông Tứ môn, Vân Khiếu Thiên xuất thủ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng xé rách không gian, loại thực lực này mới là cường giả chân chính. Lúc này khí tức của Vân Khiếu Thiên được thu liễm lại, khóe miệng mỉm cười, thế nhưng vô hình trung toàn thân phát ra khí khách uy chấn thiên hạ.  

Sờ sờ mũi, trong lòng Lục Lâm Thiên rất rõ ràng, nhạc phụ này của hắn không phải là người dễ chọc, là một người gian trá giảo hoạt, thực lực lại mạnh mẽ, hơn nữa lại có một thế lực mạnh mẽ phía sau lưng là Vân Dương Tông, người như thế không thể nghi ngờ là người khó chọc nhất.  

– Cô gái nhỏ này, dường như có trang điểm một chút hay sao ấy nhỉ.  

Khi Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn sang Vân Hồng Lăng bên cạnh thì ánh mắt sáng lên. Vân Hồng Lăng lúc này mặc một bộ y phục màu xanh trên tay áo có hoa vân. Mái tóc dài được buộc lại phía sau, đôi mắt xinh đẹp sáng như ngôi sáng, làn da nhãn nhụi như ôn ngọc tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không trang điểm, khuôn mặt có chút đỏ ửng, dường như trước khi qua đây nàng đã cố ý chỉnh đốn trang phục một phen.  

– Chư vị miễn lễ.  

Vân Khiếu Thiên nói xong cũng ngồi xuống, Vân Hồng Lăng đứng phía bên cạnh phụ thân mình. Hôm nay thoạt nhìn cô nàng này không còn một chút ngang ngược nào nữa mà hiện lên chút ôn nhu.  

Mọi người lần thứ hai ngồi xuống chỗ của mình, đều vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Vân Khiếu Thiên. Thông báo mọi người tập trung, mọi người cũng đã sớm chờ Vân Khiếu Thiên tuyên bố đại sự.  

– Tông chủ sư đệ, ngươi gọi toàn bộ mọi người tới đây có phải là tuyên bố đại sự gì không?  

Vũ Ngọc Tiền nói với Vân Dương Tông.  

Nhìn chúng trưởng lão hộ pháp trong đại điện, ánh mắt Vân Khiếu Thiên cuối cùng rơi vào trên người Lục Lâm Thiên, một lát sau hắn mới thu hồi ánh mắt rồi nói:  

– Bản tông hôm nay triệu tập chưởng lão và hộ pháp đến đây, chủ yếu là có hai chuyện muốn nói.  

Dừng một chút, Vân Khiếu Thiên nói:  

– Chuyện thứ nhất, từ giờ trở đi Lục Lâm Thiên không phải là đệ tử của Vân Dương Tông, sau này tất cả mọi chuyện không còn liên quan tới Vân Dương Tông nữa.  

– Cái gì?  

Vân Khiếu Thiên vừa dứt lời, những trưởng lão hộ pháp thêm cả chúng trưởng lão ngoại môn thiếu chút nữa kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm. Mọi người thật không ngờ tông chủ lại muốn trục xuất Lục Lâm Thiên khỏi sư môn. Lục Lâm Thiên là vũ giả toàn hệ lại đem trục xuất khỏi Vân Dương TÔng, không hiểu trong lòng tông chủ đang nghĩ gì.  

Săc mặt Triệu Vô Cực có chút biến hóa, lập tức trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.  

Chuyện này, có hai người không kinh ngạc chút nào. Đó chính là Vân Hồng Lăng và Đại hộ pháp.  

– Tông chủ sư đệ, ngươi có ý gì đây?  

Vũ Ngọc Tiền nổi bão, cũng không quản tông chủ hay là cái gì, tay vỗ vào ghế, nhất thời nhảy dựng lên. Không ngờ lại dám trục xuất đồ đệ bảo bối của hắn ra khỏi tông môn, khiến cho hắn nổi giận.  

– Sư huynh, bình tĩnh một chút.  

Vân Khiếu Thiên mỉm cười, dường như đã sớm đoán được vị sư huynh này của mình sẽ có phản ứng này, không có chút kỳ quái nào.  

– Vậy ngươi ngày hôm nay nhất định phải cho ta một cái công đạo, đệ tử của ta vừa mới lập đại công cho Vân Dương Tông, còn giúp ngươi thắng hai mươi tư bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, ngươi lại trục xuất nó khỏi sư môn, quả thực ngươi khiến cho ta thất vọng.  

Vũ Ngọc Tiền oán hận bất bình nói.  

Vân Khiếu Thiên bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng thầm nói với Vũ Ngọc Tiền:  

– Đồ đệ bảo bối của huynh vì Vân Dương Tông lập được đại công, thế nhưng hôm qua lại cầm đi một trong những trấn sơn chi bảo của Vân Dương Tông a.  

Chỉ là những lời này Vân Khiếu Thiên đương nhiên cũng không dám nói.  

– Tông chủ, chuyện này có phải nên suy nghĩ lại hay không?  

Một trưởng lão khom người xuống nói. Chính là vị Dương trưởng lão là cường giả Vũ Vương kia. Khí thế quanh thân người này cực kỳ cường hãn, vô hình trung tạo thành một loại áp bách.  

– Tông chủ, người nghĩ lại đi.  

Tạ trưởng lão, Dương trưởng lão, Tống trưởng lão nói.  

Triệu Vô Cực không nói gì, trong lòng đang mừng thầm, thế nhưng cũng rất nghi hoặc. Theo đạo lý mà nói, một vũ giả toàn hệ, tông môn phải toàn lực bồi dưỡng sao lại trục xuất khỏi tông môn.  

Trong đại điện, chúng hộ pháp và trưởng lão ngoại môn cũng đều nghị luận, có vẻ vô cùng nghi hoặc, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Lâm Thiên.  

– Chư vị, chuyện này đã được quyết định, không cần nói thêm nữa.  

Vân Khiếu Thiên nói xong, lại nói:  

– Chuyện thứ hai, tiểu nữ Hồng Lăng nhà ta sẽ đính hôn với Lục Lâm Thiên.  

Vừa nói xong, Vân Hồng Lăng khẽ liếc Lục Lâm Thiên đang đứng phía sau Vũ Ngọc Tiền không xa, trên mặt bắt đầu đỏ ửng.  

– Cái gì?  

Mọi người còn chưa hết kinh ngạc, lúc này lại càng thêm kinh ngạc. Thế nhưng cũng chỉ có đám trưởng lão ngoại môn mà thôi. Chúng trưởng lão và hộ pháp nội môn cũng thường nghe một ít tiếng gió, tuy rằng có chút ngoài ý muốn thế nhưng cũng không kinh ngạc là bao. Thế nhưng cũng không biết tông chủ có ý gì. Trục xuất Lục Lâm Thiên khỏi Vân Dương Tông lại thu hắn làm con rể, nguyên nhân trong đó phỏng chừng cũng không có ai biết được.  

– Sư huynh, Lục Lâm Thiên tuy rằng không phải đệ tử của Vân Dương Tông ta nhưng vẫn tiếp tục là đệ tử của huynh, huynh không mất tên đệ tử này đâu.  

Vân Khiếu Thiên nói với Vũ Ngọc Tiền.  

Vũ Ngọc Tiền đảo con mắt, sau khi suy xét hai chuyện này lập tức nở nụ cười. Hắn cũng không ngốc, đệ tử của hắn không phải là đệ tử của Vân Dương Tông thì làm sao? Coi như là nửa đệ tử của Vân Dương Tông, thế nhưng trên thực tế cũng là biểu hiện không có quan hệ với Vân Dương Tông. Hiện tại đồ đệ bảo bối của hắn lại là con rể của tông chủ Vân Dương Tông, có phải là đệ tử trong tông hay không cũng không khác gì nhau.  

– Hắc hắc.  

Vũ Ngọc Tiền cười hắc hắc, dường như cảm thấy vừa rồi nổi bão với vị tông chủ sư đệ này có chút xấu hổ.  

Chúng trưởng lão ngoại môn cũng kinh ngạc nhìn Lục Lâm Thiên. Thân phận đệ tử thân truyền không thể nghi ngờ là cực cao, so với đám trưởng lão ngoại môn như bọn họ còn cao hơn. Mà làm đệ tử thân truyền phong vân trong Vân Dương Tông, địa vị chỉ sợ ngay cả hộ pháp cũng kém hơn a.  

Chỉ là lúc này nghe được Lục Lâm Thiên sẽ trở thành con rể của Tông chủ, chúng trưởng lão ngoại môn càng thêm kinh ngạc. Con rể của Tông chủ so với thân phận đệ tử thân truyền còn hơn chứ không kém. Có là đệ tử của Vân Dương Tông hay không cũng không quan trọng, rốt cuộc cũng đều là người của Vân Dương Tông cả.  

– Lục gia phất rồi.  

Chúng trưởng lão ngoại môn thầm nghĩ, Lục Lâm Thiên trở thành con rể của tông chủ Vân Dương Tông, sau này địa vị của Lục gia sẽ là nước lên thì thuyền lên, địa vị không cần nói cũng biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.