Chương trước
Chương sau
– Tông chủ, đại hội Tam tông Tứ môn có phải là để Lục Lâm Thiên tham gia hay không?  

Đại hộ pháp nói.  

– Đại hội Tam tông Tứ môn sao? Tiểu tử kia không ngờ lại không muốn đi.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

– Không muốn đi sao?  

Đại hộ pháp vô cùng ngạc nhiên.  

– Hồng Lăng đến nói cho ta biết, tiểu tử Lục Lâm Thiên kia dường như không có ý tứ muốn tham gia đại hội Tam tông Tứ môn.  

Vân Khiếu Thiên nhíu mày nói.  

– Bằng vào thực lực của Lục Lâm Thiên, nếu như tham gia thì Vân Dương Tông ta lại thêm phần nắm chắc, thực lực của hắn đã nằm trong top ba Long bảng rồi.  

Đại hộ pháp nói.  

– Lấy thực lực của hắn nhất định có ẩn giấu, nói không chừng lúc này mặt mũi của Vân Dương Tông ta toàn bộ phải nhờ vào tiểu tử này.  

Vân Khiếu Thiên than thở.  

– Thế nhưng Lục Lâm Thiên không phải có ý không muốn tham gia đại hội Tam tông Tứ môn sao? Nếu như hắn tham gia, chỉ sợ cũng không cố gắng hết sức.  

Đại hộ pháp nói.  

– Tuy rằng ta không biết tiểu tử kia suy nghĩ gì trong đầu, thế nhưng ta có cảm giác, tiểu tử kia không tham gia đại hội Tam tông Tứ môn nhất định là có nguyên nhân khác. Xem ra, ta nên tìm hắn nói chuyện một hồi.  

Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói.  

Sắc mặt Đại hộ pháp biến đổi, nhìn tiếu ý kia của tông chủ, Đại hộ pháp nhìn lại thấy có chút gian trá, thầm nghĩ trong lòng, Lục Lâm Thiên này chỉ sợ sắp gặp phiền phức lớn rồi. Tông chủ chủ yếu hay dùng mánh khóe, không đứng đắn như vẻ bề ngoài nha.  

– Gần đây hướng đi của Phi Linh môn kia thế nào?  

Vân Khiếu Thiên hỏi.  

– Phi Linh môn không biết chuyện gì xảy ra, thời gian một năm đã lớn mạnh hơn mấy lần. Căn cứ vào tin tức mà thám tử tông môn ta phí không ít lực mới điều tra ra được thì gần đây có không ít cường giả âm thầm gia nhập Phi Linh môn. Tất cả chuyện này dường như Quỷ Vũ Tông cũng cảm thấy khó chịu. Đồng thời toàn bộ biên giới sát sơn mạch Vụ Đô, chỉ cần là có lợi nhuận đều bị Phi Linh môn thâu tóm, dược liệu trong Vụ Đô sơn mạch hiện tại chín thành đều nắm giữ trong tay Phi Linh môn, điều kỳ quái nhất chính là những thế lực khác lại không dám hỏi đến chuyện này.  

Đại hộ pháp nói.  

Vân Khiếu Thiên không nói gì, hắn khẽ cau mày, lại thở ra một hơi nói:  

– Như vậy xem ra trong Phi Linh môn có cường giả tọa trấn. Chỉ không biết thực lực người này tới tình trạng gì rồi. Vốn tưởng rằng Phi Linh môn chỉ nháo sự nhỏ mà thôi, thế nhưng hiện tại xem ra dường như không chỉ có thế a.  

– Ta cũng nghĩ vậy, Phi Linh môn này không đơn giản, sáu thám tử của Vân Dương Tông chúng ta đi vào chỉ một người còn sống đi ra.  

Đại hộ pháp nói:  

– Nếu như không phải là chúng ta điều tra Lục Lâm Thiên thì cũng vô pháp nhìn thấy Phi Linh môn này đang âm thầm quật khởi.  

– Sau này trong địa bàn Phi Linh môn không cần phái người tiến vào nữa.  

Vân Khiếu Thiên nói, trong mắt bắn ra một chút gian xảo nói:  

– Tam tông Tứ môn vẫn muốn tiến vào trong Cổ Vực, cũng không có một chút cơ hội nào, lúc này nếu như có thể nắm giữ cơ hội này, có lẽ chúng ta sẽ có một cơ hội.  

– Ý tông chủ là?  

Sắc mặt Đại hộ pháp biến đổi, lập tức nói:  

– Thế nhưng Phi Linh môn này quá yếu, dù thế nào hiện tại cũng chỉ là thế lực tam lưu mà thôi.  

– Thế lực tam lưu sao?  

Vân Khiếu Thiên nhíu mày:  

– Nếu như là thế lực tam lưu, một Phi Linh môn nho nhỏ lại dám lũng đoạn dược liệu trong Vụ Đô sơn mạch, chỉ sợ là muốn chết. Thế nhưng hiện tại một chút chuyện cũng không có, ngươi không nhìn ra vấn đề sao? Xem ra, ta lại thấy tiểu tử Lục Lâm Thiên kia vô cùng đáng giá.  

Sáng hôm sau, Lục Lâm Thiên tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn, ngày hôm qua hắn và đám người Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam uống không ít rượu, uống rượu cũng không dùng chân khí bức ra ngoài cơ thể, uốn như vậy cũng không có cảm giác uống rượu cho nên giờ đầu óc có chút quay cuồng.  

Phù.  

Thở ra mùi rượu trong bụng Lục Lâm Thiên mỉm cười lập tức rời khỏi phòng.  

– Ngươi đã thức chưa? Tối hôm qua ngươi ngủ ồn ào quá.  

Trong sảnh, một thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt, chính là Bạch Linh hóa thành hình người.  

– Hôm qua uống không ít rượu, ngươi ở chỗ này quen chưa?  

Lục Lâm Thiên nói, cũng không dám nhìn Bạch Linh nhiều, ánh mắt chỉ cần nhìn vào nàng không tự chủ được mà bị mê hoặc.  

– Cũng tốt, chí ít so với nơi đó tốt hơn nhiều, chỉ là ta muốn đi mọi nơi một chút, thăm quan chung quanh.  

Bạch Linh nói.  

– Không cần bao lâu nữa ta có thể dẫn ngươi đi dạo chung quanh.  

– Có người tới tìm ngươi.  

Thân ảnh Bạch Linh trong nháy mắt biến mất.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn ra phía ngoài thì thấy một thân ảnh xinh đẹp đã xuất hiện.  

– Tiểu tặc, ngươi sao rồi?  

Nói xong, một thân ảnh xinh đẹp đã xuất hiện trong sảnh, ngoại trừ Vân Hồng Lăng ra không có ai khác gọi hắn là tiểu tặc.  

– Ta còn tưởng rằng ngươi không ở đây.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên đứng trong sảnh, Vân Hồng Lăng lập tức đi tới bên người Lục Lâm Thiên, không có một chút e lệ nào tựa vào lòng Lục Lâm Thiên, đầu áp vào bờ vai Lục Lâm Thiên rồi nói:  

– Đều tại ngươi khiến ta hôm qua uống nhiều rượu như vậy, khiến cho tới bây giờ đầu ta vẫn còn choáng váng.  

– Sau lại trách ta? Hôm qua tự nàng muốn theo tới, cũng chính là nàng muốn uống mà.  

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ nhìn Vân Hồng Lăng nói:  

– Ta còn bảo nàng không được uống nhiều, thế nhưng chính nàng lại cướp lấy rượu mà uống.  

– Ngươi ta không biết uống rượu sẽ là đầu choáng váng mà.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng vô cùng ủy khuất, lúc này dường như nhớ tới cái gì đó lập tức nói:  

– Được rồi, ta tới tìm ngươi là có chuyện quan trọng.  

– Chuyện gì?  

Lục Lâm Thiên hỏi, đối với nha đầu này dường như không có chuyện gì được coi là đại sự nha.  

– Cha ta bảo ta tới tim người, nói rằng người muốn gặp ngươi.  

Khuôn mặt Vân Hồng Lăng ửng đỏ nói:  

– Ta hoài nghi cha ta muốn tìm ngươi nói chuyện của chúng ta.  

– Không thể nào.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, nếu là như vậy thì đây là lần đầu tiên coi như là nhạc phụ gặp mặt con rể nha.  

– Ta cũng đoán vậy, bằng không cha ta làm sao lại bảo chúng ta cùng nhau đi gặp người chứ.  

Vân Hồng Lăng nói.  

– Thật không?  

Lục Lâm Thiên khẽ cau mày, trong lòng không ngừng suy đoán.  

Mùa đông tới, Vân Dương sơn mạch thỉnh thoảng có tuyết rơi.  

Trong đình viện, Lục Lâm Thiên cũng với Vân Hồng Lăng cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới nơi này, đình viện không lớn thế nhưng lại cực kỳ tinh xảo, bốn phía lúc này đã vào đông, thế nhưng vẫn có không ít cây cối xanh tươi.  

Lục Lâm Thiên từ trong miệng Vân Hồng Lăng mà biết được, đây chính là địa phương mà Vân Khiếu Thiên thường ở lại.  

– Tham kiến tiểu thư.  

Ngoài đình viện có không ít đệ tử Vân Dương Tông hành lễ, từ khí tức có thể thấy hầu như đều đạt tới Vũ Phách, đi vào trong đình viện, đồ trang trí bên trong vô cùng giản dị, cũng toát ra khí phách khác lạ.  

– Cha, con tới rồi.  

Trong sảnh, thân ảnh Vân Khiếu Thiên đang ngồi đó, Vân Hồng Lăng lập tức đi tới bên người Vân Khiếu Thiên rồi ngồi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.