Chương trước
Chương sau
Trên vật này có những tầng bụi dầy đặc, không có năng lượng ba động, cho nên khi trước hai người bọn họ kiểm tra kỹ cũng không phát hiện ra nó.  

Vật thể này hình dạng như tiểu đao, trọng lượng cũng tầm như vậy.  

Phù..  

Lục Lâm Thiên thổi nhẹ một cái, tức thì bụi trên vật thể này nhanh chóng tán đi, một mảnh quang mang màu vàng hiện ra. Đây là một tiểu đao, thân đao tuy rằng có màu vàng thế nhưng cũng đã rất mờ nhạt, mặt trên còn có không ít kí tự, dường như là một loại bí văn nào đó.  

– Đây là cái gì?  

Thúy Ngọc lúc này cũng đã tới bên người Lục Lâm Thiên, nhìn tiểu đao trong tay hắn hỏi.  

– Ta không biết, dường như không có gì là đặc biệt.  

Lục Lâm Thiên đáp, tinh thần tản ra, vật giống như tiểu đao này bên trong cũng không có không gian, cũng không có bất luận một tia ba động nào cả.  

– Ngươi mau lấy máu nhận chủ thử xem, nhìn xem nó có phản ứng hay không.  

Thúy Ngọc nói.  

Lục Lâm Thiên nghe vậy lập tức trích một giọt máu nhỏ lên trên thân tiểu đao màu vàng này, máu rơi vào bề mặt đao, một lát sau mới biến mất.  

– Vẫn không có phản ứng nha.  

Nhìn tiểu đao màu vàng trong tay, máu dường như đã thấm vào bên trong, ở trên bề mặt còn có vết máu nhàn nhạt, cũng không hoàn toàn biến mất.  

Mà tiểu đao màu vàng lúc này vẫn không có gì biến đổi.  

– Xem ra chỉ là một vật bình thường mà thôi, quả là địa phương không có gì đặc sắc.  

Lục Lâm Thiên cười khổ một chút. Tiểu đao màu vàng này có lẽ cũng không phải là bảo vật gì. Cho nên cũng không có khí tức và năng lượng dao động, nhìn thế nào cũng không thấy sự liên quan của nó với bảo vật.  

– Chúng ta đi thôi, nhanh tìm lối thoát, chỉ mong không bị nhốt chết ở nơi này.  

Thúy Ngọc nói.  

Nhìn tiểu đao màu vàng trong tay, vốn Lục Lâm Thiên định ném đi, thế nhưng hắn lại nghĩ giữ làm kỷ niệm cũng không tồi, cho nên hắn lập tức thu nó vào trong túi trữ vật.  

Lục Lâm Thiên cũng không bỏ nó vào nhẫn trữ vật, bởi vì sợ bại lộ với người khác. Cho nên thời điểm trước mặt có người khác mà thu đồ vào, hắn đều ném vào trong túi trữ vật.  

Mà trong nháy mắt này, Lục Lâm Thiên cũng không biết, máu của hắn trên tiểu đao màu vàng đã hoàn toàn biến mất.  

Hai người sau khi đi ra khỏi cung điện đổ nát lại tiếp tục đi một lát. Lúc này Lục Lâm Thiên dừng lại, nhìn bốn phía rồi nói:  

– Vì sao ta có cảm giác dường như không giống là ở trong trận, lẽ nào trận pháp này bị phá rồi.  

Trong bầu trời lúc này một mảnh mông lung, Lục Lâm Thiên cảm giác không gian trước mặt hắn so với không gian trong mật địa không khác gì nhau.  

– Nơi này hình như chỉ có một chỗ hướng ra ngoài, chúng ta đi xem thử.  

Thúy Ngọc nói. Chung quanh bọn họ lúc này núi non vây quanh, chỉ có một cái khe hẹp kéo ra đi ra ngoài. Mà bức tường đổ khi nãy chính là nơi trung tâm của thâm cốc này.  

– Đi thôi, nhìn xem một chút cũng tốt. Dù sao đi nữa chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác.  

Lục Lâm Thiên đáp, hai người lập tức đi về phía trước.  

Hai người cẩn thận đi về phía trước, không dám có chút sơ ý nào, thế nhưng từ lúc đó tới giờ lại không gặp bất luận một sự nguy hiểm nào.  

– Di, chúng ta đi ra rồi.  

Nửa canh giờ sau, hai người nhìn bốn phía chung quanh, thấp thỏm rời khỏi khe hẹp, cũng phát hiện ra một địa phương quen thuộc trước mặt hai người.  

– Đây hình như là cánh rừng rậm chúng ta đã đi vào.  

Thúy Ngọc nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mặt lúc này mà không khỏi vui mừng. Đây chính là cánh rừng rậm mà khi trước hai người vì trốn đầu Thủy Hỏa Yêu Giao mà tiến vào trong đó.  

– Cấm địa.  

Lục Lâm Thiên lúc này cũng đã nhìn thấy hai chữ cấm địa trên thân cây đại thụ che trời. Tông chủ Vân Khiếu Thiên đã từng nói qua, địa phương được ghi chú rõ ràng là cấm địa không thể đi vào, hai người bọn hắn trốn tránh đầu Thủy Hỏa Yêu Giao kia không ngờ trong lúc sơ ý lại chạy vào trong đó.  

– Lâm Thiên, khe hẹp kia không thấy đâu nữa.  

THanh âm kinh ngạc của Thúy Ngọc vang lên bên tai Lục Lâm Thiên. Lúc Lục Lâm Thiên quay đầu lại thì thấy khe hẹp mà hai người bọn hắn vừa đi trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, giống như là tiêu thất trong hư không vậy.  

– Lão đại, rốt cuộc huynh cũng đi ra rồi, huynh làm đệ lo lắng muốn chết.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên còn đang kinh ngạc vì khe hẹp kia biến mất thì thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu.  

Sưu Sưu..  

Một đạo quanh mang màu vàng bắn tới, lập tức rơi vào trên vai Lục Lâm Thiên, chính là Tiểu Long.  

– Tiểu Long, đệ không sao chứ?  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng hỏi, hắn cũng rất lo lắng cho Tiểu Long nha.  

– Đệ có thể làm sao được chứ?  

Tiểu LOng chớp mắt, dùng lưỡi vô cùng thân thiết liếm mặt Lục Lâm Thiên.  

Phì…  

Nhưng vào lúc này có một đầu yêu thú cả người màu đỏ, có vô số lân phiến bao trùm trên cơ thể, hai cái đầu trên người mỗi cái có một con mắt đang nhìn về phía hai người Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc.  

– Là Thủy Hỏa Yêu Giao.  

Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc nhanh chóng thối lui, đầu yêu thú nhỏ nhắn trước mặt bọn họ chính là đầu Thủy Hỏa Yêu Giao mà khi trước bọn họ phải chạy trối chết nha.  

– Lão đại, không cần lo lắng, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này đã bị đệ thu phục rồi.  

Thanh âm có chút đắc ý của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Lâm Thiên.  

– Bị đệ thu phục sao?  

Lục Lâm Thiên ngạc nhiên hỏi Tiểu Long.  

– Không sai, nó đáp ứng theo đệ.  

Tiểu Long trả lời, trong đôi mắt còn mang theo một chút đắc ý.  

– Làm sao đệ có thể thu phục nó?  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi Tiểu Long.  

– Nó nói trên người đệ có Yêu hoàng khí, cho nên khi đệ phóng xuất ra bên ngoài nó liền thần phục với đệ.  

Tiểu Long trả lời.  

– Đệ không sợ nó lừa đệ sao?  

Lục Lâm Thiên lại hỏi.  

– Lão đại, yên tâm đi. Yêu thú không lật lọng giống như nhân loại. Chuyện mà yêu thú chúng ta đáp ứng nhất định sẽ không nuốt lời. Sau khi thần phục sẽ không phản bội, bây giờ lão đại có thể đem nó thu vào trong thú nang là được.  

Tiểu Long nói.  

Phì…  

Tiểu Long quay đầu, lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào. Dường như đang nói với đầu Thủy Hỏa Yêu Giao cái gì đó.  

– Bái kiến lão đại của Yêu vương.  

Lúc này trong miệng đầu Thủy Hỏa Yêu Giao phát ra ngôn ngữ nhân loại nói với Lục Lâm Thiên.  

– Lão đại của Yêu vương sao?  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, cách xưng hô này quả thực rất đặc biệt.  

– Ngươi thực sự thuần phục sao?  

Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú vào đầu Thủy Hỏa Yêu Giao trước mặt hỏi.  

– Yêu thú chúng ta nói một là một, hai là hai, tuyệt đối không giống nhân loại. Ta đã thuần phục với Yêu vương sẽ không phản bội, chỉ cần sau này lão đại mang ta rời khỏi địa phương quỷ quái này là được.  

Thủy Hỏa Yêu Giao nói.  

Lục Lâm Thiên cũng biết sự phân chia đẳng cấp cho yêu thú. Giống như ở trong sơn mạch Vụ Đô, Cửu Đầu Yêu Giao chính là Yêu Vương, toàn bộ yêu thú trong sơn mạch đều nghe lệnh hiệu triệu của nó. Yêu thú thực lực mạnh hơn, cộng thêm huyết mạch cao hơn sẽ được những yêu thú khác tôn làm Yêu vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.