Chương trước
Chương sau
Tại một đình viện trên một ngọn núi nào đó, lúc này Lục Vô Song đang dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn về phương xa, toàn thân mặc cung trang màu đỏ, tóc đen mượt mà như thác nước được buộc lại phía sau, gió nhẹ nhàng thổi tới khiến cho vài lọn tóc bay bay khiến cho người nhìn vào có cảm giác vô cùng xuất trần, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.  

Nữ tử tuyệt sắc như vậy lại là cường giả trên Long bảng, Lục Vô Song ở trong Vân Dương Tông cũng có không ít người truy cầu. Người theo đuổi nàng so với Vân Hồng Lăng còn nhiều hơn. Khí chất thanh nhã, dung nhan tuyệt mỹ không có một nam nhân nào có thể chống cự được.  

Chỉ là không ít đệ tử Vân Dương Tông cũng biết, nữ tử tuyệt mỹ này cho tới bây giờ đã cự tuyệt không ít đệ tử trong Vân Dương Tông, cũng không cho bất kỳ một kẻ nào một cơ hội, khiến cho không ít nam đệ tử đau khổ trong lòng.  

Không ai biết, lúc này trong lòng nữ tử tuyệt mỹ này đã có một thân ảnh chiếm giữ trái tim nàng, một khuôn mặt kiên nghị, cả ngày khóe môi luôn nhếch lên nở cụ cười xấu xa.  

Trên đỉnh núi gió nhè nhẹ thổi tới khiến cho quần áo của nàng khẽ tung bay lộ ra đường cong hoàn mỹ, vài lọn tóc bay phất phơ, vô cùng khuyến rũ. Lúc này hai mắt của Lục Vô Song nhìn lên bầu trời lẩm bẩm nói:  

– Mười ngày, ta sẽ cố gắng không gặp đệ, quên đệ, Hồng Lăng là nữ hài tốt, nàng so với ta càng thêm thích hợp với đệ.  

– Vô Song tỷ, mấy ngày nay tỷ làm sao vậy?  

Có hai thân ảnh xinh đẹp đi tới, chính là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.  

– Ta không sao.  

Lục Vô Song ngoái đầu lại cười nói với Độc Cô Băng Lan:  

– Chẳng lẽ muội muốn đuổi ta đi sao? Ta còn muốn ở lại đây chơi vài ngày đó.  

– Vô Song tỷ, tỷ ở chỗ muội cũng được, muội chỉ có chút lo lắng cho tỷ mà thôi, muội thấy gần đây tỷ dường như có tâm sự.  

Độc Cô Băng Lan cười nói:  

– Được rồi, Vô Song tỷ, đầu tháng Lâm Thiên ứng chiến Lý Đạt Giang tỷ có đi xem hay không?  

– Đến lúc đó lại nói tiếp a.  

Lục Vô Song mỉm cười nói.  

Ngày thứ năm tính từ khi Lục Lâm Thiên bế quan thôn phệ yêu đan, lúc này có một cỗ khí thế bắt đầu kéo lên, Lục Lâm Thiên đang khoanh chân ngồi trong phòng, quang mang quanh thân thể lúc này cũng bắt đầu trở nên chói mắt, một cỗ hấp lực từ trong cơ thể Lục Lâm Thiên tuôn ra đem năng lượng vô hình trong thiên địa hút vào trong cơ thể. Cứ duy trì như vậy một lúc lâu, lúc này đan điền trong cơ thể Lục Lâm Thiên đa đạt tới tình trạng no đủ, Vũ đan ngũ sắc trong đan điền đang nhanh chóng xoay tròn liên tục hấp thu chân khí đi vào trong Vũ đan.  

Loại trạng thái này duy trì một ngày một đêm, một cỗ chân khí không ngừng từ bên trong cơ thể Lục Lâm Thiên tràn ra rồi lập tức lui về, giống như là một vòng tuần hoàn vậy. Vừa tràn ra rồi lập tức thu lại, trong quá trình này khí tức trên người Lục Lâm Thiên lại bắt đầu được nâng lên tầm cao mới.  

Khí tức tràn ngập trong căn phòng khuếch tán lên bầu trời khiến cho không trung ba động.  

– Chủ nhân lại sắp đột phá.  

Trên tảng đá Huyết Tích Dịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nói.  

Phì…  

Tiểu Long ngẩng đầu lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, đôi mắt nhỏ không ngừng chuyển động.  

Năng lượng bên trên bầu trời càng ngày càng đậm là lúc này bên trong phòng, từng đạo khí lưu trong không khí hóa thành một dòng xoáy, dòng xoáy này xoay chung quanh cơ thể Lục Lâm Thiên đem từng đạo năng lượng xuyên qua quang mang bao quanh thân thể Lục Lâm Thiên tiến vào bên trong đan điền.  

Loại hiện tượng huyền ảo này diễn ra một canh giờ mới từ từ tan rã, cuối cùng khi một tia năng lượng cuối cùng tiến vào cơ thể Lục Lâm Thiên dòng xoáy bắt đầu tan rã, lúc này trên đỉnh núi, cỗ năng lượng ba động trong thiên địa cũng biến mất.  

Phù.  

Thở ra một ngụm trọc khí, Lục Lâm Thiên mở hai mắt, hai mắt hắn hiện tại bắn ra quang mang thâm thúy, đồng thời một cỗ khí tức cường hãn cũng từ từ xuất hiện, khí tức này không ngờ đã tới Vũ Phách nhị trọng.  

– Không ngờ chỉ đột phá một trọng.  

Khí tức này chỉ xuất hiện trong chốt lát rồi được Lục Lâm Thiên nhanh chóng thu vào trong cơ thể. Mà lúc này Lục Lâm Thiên nhếch miệng khẽ cười, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Một viên yêu đan tương đương với năng lượng chân khí của Vũ Phách tam trọng, thế nhưng hắn hấp thu thôn phệ cũng chỉ có tăng lên một trọng mà thôi. Số năng lượng cần để hắn đột phá hiện tại quá mức kinh khủng rồi.  

Cảm giác được chân khí trong cơ thể của mình lúc này vô cùng sung mãn, Lục Lâm Thiên ước chừng nếu hắn muốn từ Vũ Phách nhị trọng tiến lên tam trọng chí ít cũng cần ba khỏa yêu đan.  

– Vẫn còn rất yếu, nhất định phải nhanh chóng tăng cường thực lực.  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm, thực lực của hắn tuy rằng trong đám người trẻ tuổi cũng miễng cưỡng coi là cường giả, thế nhưng so với cường giả chân chính còn kém rất nhiều. Có thể trong Vân Dương Tông này, mười vị trí đầu trên Long bảng thực lực sẽ không kém hắn là bao, cứ như vậy mà tính, thực lực của hắn trong đám người trẻ tuổi vẫn có chút không đủ. Dù sao hắn khởi đầu quá muộn không thể so với đệ tử trong những đại phái này.  

– Con đường của cường giả.  

Lục Lâm Thiên nắm chặt tay rồi thì thào một tiếng, ánh mắt nhìn qua cửa sổ về phía xa xa.  

– Còn có bốn ngày nữa.  

Lục Lâm Thiên nở nụ cười nhàn nhạt. Bốn ngày sau là tới đầu tháng, trên Địa Long đỉnh còn có một trận chiến đang chờ hắn.  

– Lý Đạt Giang, bản công tử phải mượn ngươi lót đường bước vào top hai mươi Long bảng.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên một đạo hàn ý.  

Trên ngọn núi, một thân ảnh màu xanh đi ra khỏi đình viện, trên tay có một ngọc giản có quang mang nhàn nhạt. Lục Lâm Thiên trích một giọt máu nhỏ vào ngọc giản. Trên ngọc giản lập tức xuất hiện một đoàn quang mang bắn vào trong mi tâm Lục Lâm Thiên. Đoàn quang mang cuồng bạo này khiến cho đầu Lục Lâm Thiên không khỏi có chút đau đớn.  

Một lát sau, quang mang trên ngọc giản biến mất mà trong đầu Lục Lâm Thiên đã có thêm một đống tin tức mức.  

Đôi mắt Lục Lâm Thiên hơi nhắm lại, tâm thần khẽ chuyển động, một cỗ tin tức hiện lên trong đầu Lục Lâm Thiên. Một lát sau hắn mở hai mắt ra, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, hai hàng lông mày nhíu lại.  

– Phù Quang Lược Ảnh, vũ kỹ Huyền cấp sơ giai quả thực vô cùng khó tu luyện.  

Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, ngọc giản vừa rồi chính là vũ kỹ Phù Quang Lược Ảnh mà Nam thúc từng nói qua với hắn khi trước.  

Vũ kỹ thân pháp trên toàn bộ đại lục này đều là thứ vô cùng khó có được. Bởi vì vũ kỹ này Vũ giả thuộc tính nào cũng có thể tu luyện được. Đương nhiên nếu nó rơi vào trong tay Vũ giả thuộc tính Phong hệ thì tốc độ khi thi triển sẽ càng nhanh hơn.  

Mà vũ kỹ thân pháp đạt tới cấp bậc Huyền cấp sơ giai tuyệt đối là chí bảo. Bất luận là vũ kỹ Huyền cấp gì trong đại môn pháp đều là bí mật bất truyền.  

Thời gian cho tới ngày ứng chiến đầu tháng chỉ còn mấy ngày, Lục Lâm Thiên dự định tu luyện Phù Quang Lược Ảnh một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.