Chương trước
Chương sau
Nhảy lên lưng yêu thú tọa kỵ của sư phụ Vũ Ngọc Tiền trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không khỏi có chút chờ mong, chờ mong Thiên Sí Tuyết Sư của hắn sau khi đột phá tới ngũ giai, vô luận là tốc độ hay thực lực đều vô cùng cường hãn.  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên đi tới một ngọn núi cách đó không xa. Ngọn núi này so với ngọn núi của hắn còn lớn hơn rất nhiều, diện tích trên đỉnh núi quả thực giống như một cái quảng trường lớn vậy.  

– Ra mắt sư phụ.  

Hai người vừa đáp xuống đỉnh núi thì Mã Phương, Quách Đông Dương đã tiến tới trước mặt Vũ Ngọc Tiền thi lễ.  

– Hai vị sư huynh tốt.  

Lục Lâm Thiên cũng không quên lễ nghĩa, hắn hành lễ với hai người rồi nói.  

– Sư đệ không cần đa lễ.  

Hai người nhanh chóng đáp lễ lại, cũng không câu nệ quá.  

Dưới sự dẫn đường của Vũ Ngọc Tiền Lục Lâm Thiên đi qua một cái hành lang và một đống nhà cửa nho nhỏ rồi tới đỉnh của ngọn núi.  

Lúc này trên ngọn núi có một cung điện cao chừng trăm thước trên mái lợp ngói lưu ly màu vàng, thoạt nhìn giống như dát vàng vậy.  

– Năng lượng thật là nồng đậm.  

Mà lúc này Lục Lâm Thiên sau khi lên tới đỉnh núi cũng sợ hãi than. Lúc này chung quanh hắn tràn ngập khí tức quen thuộc, dường như năng lượng các hệ đang nhẹ nhàng bay quanh hắn vậy.  

– Tụ linh trận quả thực vô cùng kỳ diệu nha.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ một lát rồi nhìn về bốn phía chung quanh. Cũng không xấu xí cho lắm. Chu vi chung quanh có bố trí một tụ linh trận, tuy rằng tụ linh trận này chỉ có thể một người dùng mà thôi thế nhưng cũng cực kỳ huyền diệu. Nếu như Vũ giả ở đây tu luyện tốc độ sẽ nhanh hơn không ít. Thế nhưng cũng chỉ là có hạn. Nếu như có ba hay bốn ngươi cùng nhau tu luyện ở nơi này tốc độ cũng không nhanh được hơn bao nhiêu.  

Nơi này tuy rằng tốt, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng biết đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, Âm Dương Linh Vũ Quyết dưới điều kiện tu luyện bình thường quả thực vô cùng chậm chạp. Trừ phi tụ linh trận này giống với Tam hệ ngũ hợp trận của Quỷ Vũ tông kia. Năng lượng các hệ ngưng tụ vô cùng dồi dào dày đặc lúc đó hắn mới có thể trực tiếp thôn phệ năng lượng để đột phá.  

Mà hiện tại năng lượng do tụ linh trận này đem lại không nhiều lắm, không đủ để hắn trực tiếp thôn phệ đột phá.  

– Thiếu Du, con ở trong này bế quan chuẩn bị đột phá đi. Ta có một viên Hộ Thể Thực Dương Đan, con là Vũ giả tam hệ việc ngưng đan so với Vũ giả song hệ khó khăn hơn rất nhiều. Tới bước này người ngoài không thể can thiệp vào được, tất cả phải xem vào con rồi. Lần trước nha đầu Hồng Lăng kia đột phá cũng ăn không ít quả đắng cho nên con cũng phải cẩn thận một chút.  

Vũ Ngọc Tiền hiếm khi nghiêm túc nói với Lục Lâm Thiên một câu.  

– Vâng, đệ tử sẽ cẩn thận.  

Lục Lâm Thiên tiếp nhận viên Hộ Thể Thực Dương Đan trong tay Vũ Ngọc Tiền rồi nói. Tới bước này, hắn làm sao dám có chút sơ ý nào chứ.  

– Trên phương diện tu luyện vi sư không thể giúp con điều gì, cho nên con chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Đi đi, vi sư tin tưởng con nhất định có thể thuận lợi ngưng tụ Vũ đan đột phá Vũ Phách.  

Vũ Ngọc Tiền nói.  

– Vâng.  

Lục Lâm Thiên đáp nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu đi vào bên trong cung điện.  

– Sư phụ, sư đệ muốn đột phá khó khăn cũng không nhỏ a.  

Mã Phương nói nhỏ.  

– Hai người các ngươi tốt nhất thành thành thật thật ở chỗ này hộ pháp cho sư đệ các ngươi, nửa bước cũng không được rời đi.  

Vũ Ngọc Tiền nói. Nói xong, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào bóng lưng của Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói:  

– Đồ nhi tốt, là rồng hay là trùng, đều phải dựa vào chính con rồi.  

Sau khi mở cánh cửa của cung điện, bên trong cung điện trống rỗng chỉ có mấy cột trụ chống đỡ toàn bộ cung điện mà thôi. Ở giữa có một cái bồ đoàn chung quanh cũng không còn vật gì khác.  

– Tiểu Long, hộ pháp bên ngoài.  

Lục Lâm Thiên nói với Tiểu Long đang đứng trên vai hắn. Có Tiểu Long hộ pháp ở bên ngoài Lục Lâm Thiên cũng an toàn hơn một chút.  

– Rõ, lão đại, ngươi cứ yên tâm đột phá đi. Sau khi ngươi đột phá không lâu có lẽ ta cũng đột phá lần thứ hai.  

Tiểu Long nói xong rồi lập tức bay xuống phía dưới, một lát sau đã tới trước cửa cung điện.  

– Chuẩn bị đột phá thôi.  

Đứng ở bên trong cung điện Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói. Lúc này hắn vừa phải đột phá Vũ Phách vừa phải đột phá Linh Phách. Cái rãnh lớn của Vũ giả và Linh giả hắn muốn đồng thời vượt qua.  

Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, Lục Lâm Thiên đem hai khỏa Địa Linh đan nhét vào trong miệng, lúc này tu vi Linh giả của hắn mới chỉ là cửu trọng đỉnh phong, trước tiên hắn phải đột phá tới Linh Phách cái đã.  

Sau khi ăn vào Địa Linh đan hai tay Lục Lâm Thiên khẽ kết ấn, lập tức bắt đầu luyện hóa hai khỏa Địa Linh đan, quanh thân thể hắn lập tức được một vòng quang mang bao bọc.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên bế quan thì đã tới ngày đầu tháng đệ tử thân truyền khiêu chiến lẫn nhau. Lúc này trên Địa Long đỉnh tụ tập không ít đệ tử thân truyền. Tuy rằng hiện tại có bốn trận chiến thế nhưng trận mạnh nhất cũng chỉ là trận giữa hai người bài danh thứ bốn mươi sáu và bốn mươi tám mà thôi.  

Bởi vì còn có năm tháng nữa là mật địa tông môn mở ra, chỉ có top hai mươi trên Long bảng mới có thể tiến vào, cho nên đoạn thời gian này cường giả trên Long bảng hầu như đều đang bế quan tu luyện. Tranh thủ tiến vào top hai mươi mới có cơ hội tiến vào mật địa tu luyện.  

Vì vậy trong khoảng thời gian này những đệ tử thân truyền ở top đầu hầu như không thấy bóng dáng. Cho nên lúc này có không ít đệ tử tới đây xem bốn trận chiến này đều vô cùng mong chờ trận chiến giữa Lục Lâm Thiên và Lý Đạt Giang đầu tháng sau. Không biết hai người này có lên đài hay không a. Đoán chừng Lục Lâm Thiên này có lẽ phải bế quan mấy tháng.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lần gần nhất Lục Lâm Thiên xuất hiện cho tới hiện tại hắn cũng chưa từng lộ diện qua. Phong ba do Lục Lâm Thiên tạo ra cũng bắt đầu bị lãng quên đi. Dù sao mỗi một đệ tử thân truyền đều là kẻ cao ngạo. Mọi người trong lòng đều nhớ kỹ cái tên Lục Lâm Thiên này đồng thời luôn tự nhủ với bản thân rằng một ngày nào đó nhất định phải vượt lên trên người này. Trừ phi đối phương đạt tới độ cao mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn lên thì bọn họ mới buông tha.  

Thời gian thấm thoát trôi qua, từ khi Lục Lâm Thiên bắt đầu bế quan đã trôi qua mười ngày. Hắn đã dùng hết mười hai khỏa Địa Linh đan, không biết từ lúc nào khí tức quanh thân đang bắt đầu kéo lên.  

Chỉ bằng mười hai khỏa Địa Linh Đan này cũng chưa đủ năng lượng để cho Lục Lâm Thiên một mạch đột phá tới Linh Phách. Trong lòng Lục Lâm Thiên cũng hiểu rõ điều này. Đột phá Vũ Phách, số năng lượng mà hắn cần quá mức khổng lồ.  

Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Lục Lâm Thiên biết kế tiếp phải dựa vào chính mình. Mười hai khỏa Địa Linh đan cũng chỉ có thể giúp hắn đạt tới Linh Sư cửu trọng đỉnh phong mà thôi, về phần đột phá thì cần dựa vào chính hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.