Chương trước
Chương sau
Theo sự ngưng tụ của đám năng lượng này, khí tức bên trong Hỏa Long Đỉnh cũng càng ngày càng mạnh, sắc mặt Lục Lâm Thiên cũng càng ngày càng tái nhợt, linh lực trên người nhanh chóng rút đi.  

Khống chế Hỏa Long Đỉnh trong vòng nửa canh giờ, hiện tại trong Hỏa Long Đỉnh đã xuất hiện bốn hình cầu nhỏ như ngón tay cái, dưới sự bao vây của linh hỏa, có thể mơ hồ thấy được hình thức ban đầu của bốn khỏa đan dược đang nhanh chóng hình thành.  

Lần trước luyện chế Địa Linh Đan Lục Lâm Thiên chỉ có thể luyện chế ba khỏa một lần, mà hiện tại Lục Lâm Thiên đã có thể luyện chế bốn khỏa.  

Nhìn bốn khỏa đan dược đang thành hình, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục kết ấn, linh hỏa lúc này tuy rằng đã yếu đi không ít nhưng vẫn tiếp tục bao vây lấy bốn khỏa đan dược.  

Một lát sau màu sắc bốn khỏa đan dược bắt đầu biến hóa, lớp vỏ đan dược dần dần trở nên sáng bóng. Một cỗ dược hương nồng nặc cùng với năng lượng ba động đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ căn phòng đều tràn ngập năng lượng.  

– Thu.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên lúc này có chút tái nhợt, hắn khẽ quát, hai tay thu lại, một đạo quang mang xuất hiện, bốn khỏa đan dược trong nháy mắt tiến vào lòng bàn tay hắn. Trên bốn khỏa đan dược này có một cỗ dược hương nồng đậm, bề ngoài đan dược có một cỗ năng lượng nhàn nhạt lưu chuyển, có vẻ cực kỳ huyền ảo.  

– Được rồi.  

Khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ nhếch lên, thời gian sáu ngày, hai lần luyện chế, mỗi lần luyện ra bốn khỏa, hiện tại hắn có tám khỏa Địa Linh Đan trên người.  

– Bắt đầu luyện hóa, đột phá Linh Sư cửu trọng.  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, tinh quang trong mắt hiện ra, sau khi ăn đan dược vào hắn lập tức luyện hóa. Linh lực trong cơ thể không ngừng tăng lên, lại thêm ngồi trên Linh Ngọc Sàng lúc nào cũng có từng đạo năng lượng vô hình được Lục Lâm Thiên hút vào cơ thể.  

– Tiểu tử này thực đúng là chịu khó, so với hai tên sư huynh không nên thân của hắn thì mạnh hơn nhiều.  

Thân ảnh Vũ Ngọc Tiền xuất hiện trên ngọn núi, nhìn thấy mấy chữ Lục Lâm Thiên lưu lại ở ngoài cửa hắn mỉm cười thỏa mãn rời đi.  

Bốn ngày sau, trên ngọn núi, lúc này còn chưa tới giờ mặt trời mọc, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên bầu trời còn lác đác vài ngôi sao. Khi mặt đất vừa mới thức dậy sau ánh bình bình, trên lá cây chung quanh ngọn núi lúc này dường như mới thức dậy có vẻ vô cùng mềm mại, trên mỗi phiến lá đều có những giọng sương sớm chảy xuống tưới tắm đất đai.  

Vầng thái dương chậm rãi mọc lên, từ phía trước ngọn núi nhìn lại giống như một hỏa cầu bay lên trời, ánh dương ngày càng rực rỡ, trong nháy mắt tỏa ra ngàn vạn ánh sáng bao phủ toàn bộ ngọn núi.  

Mà lúc này có một cỗ khí tức vô hình nhanh chóng xuất hiện trong đình viện, khí tức không ngừng kéo lên, trong thiên địa có một cỗ năng lượng vô hình bắt đầu hội tụ trong đình viện.  

– Chủ nhân sắp đội phá.  

Bên ngoài đình viện, Huyết Tích Dịch mở miệng nói.  

Phì Phì.  

Tiểu Long nhấc đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đình viện.  

Trong phòng lúc này, quanh thân Lục Lâm Thiên có một tầng quang mang chói mắt, khí tức không ngừng được kéo lên, sau khi dừng lại trong lúc ngắn ngủi rồi đột nhiên lại tiếp tục kéo lên, trực tiếp phá tan bình cảnh.  

Phanh!  

Khí hải trong đầu Lục Lâm Thiên đột nhiên vang lên một tiếng trầm muộn.  

Phù…  

Cũng vào lúc này cỗ năng lượng vô hình chung quanh Lục Lâm Thiên nhanh chóng bị hắn thôn phệ, quang mang chói mắt một lát sau cũng được thu vào.  

Một lúc sau Lục Lâm Thiên đình chỉ tu luyện trong miệng thở ra một ngụm trọng khí, hai mắt trong sáng, thần thái sáng láng, một lát sau mới thu liễm lại. 

– Rốt cuộc cũng đột phá tới Linh Sư cửu trọng, cách Vũ Phách và Linh Phách cũng không xa lắm.  

Cảm nhận tu vi của bản thân lúc này, Lục Lâm Thiên khẽ lẩm bẩm. Việc này so với dự tính ban đầu của hắn không khác lắm, để đột phá tới Linh Sư cửu trọng phải dùng bốn khỏa Địa Linh Đan.  

– Hôm nay hẳn là đầu tháng, có lẽ nên đi xem đám người Long bảng đấu một chút.  

Lục Lâm Thiên nói rồi thu thập một phen sau đó rời khỏi phòng.  

– Lão đại, ngươi lại đột phá sao?  

Tiểu Long nhảy lên trên vai Lục Lâm Thiên, vô cùng thân thiết hỏi.  

– Ừ. chúng ta đi xem Long bảng.  

Lục Lâm Thiên đáp một tiếng sau đó cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư rời khỏi ngọn núi của mình.  

Diện tích Vân Dương Tông cũng không ít, đều là núi cao, vì vậy không ít đệ tử thân truyền đều có yêu thú phi hành của riêng mình. Đương nhiên, có tọa kỵ yêu thú đẳng cấp cao cũng không có bao nhiêu, có yêu thú phi hành tam giai quả thực có không ít. Như Lục Lâm Thiên đem Thiên Sí Tuyết Sư làm tọa kỵ, toàn bộ Vân Dương Tông này chỉ sợ cũng không có mấy người.  

Thiên Sí Tuyết Sư hiện tại tuy rằng chỉ là yêu thú Tam giai trung kỳ, nhưng mà huyết mạch của nó lại vô cùng cao, có thể nói là vô cùng dọa người. Trong Vân Dương Tông này đệ tử thân truyền có yêu thú tứ giai làm tọa kỵ tuy rằng ít, hơn nữa lại cực hiếm, tuy rằng cũng không phải là không có. Thế nhưng yêu thú có huyết mạch như Thiên Sí Tuyết Sư hẳn là không có.  

Dựa theo lời chỉ dẫn của Lục Vô Song, Lục Lâm Thiên cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư đi thẳng tới đó. Trên bầu trời Vân Dương Tông thường xuyên có yêu thú phi hành bay qua cho nên cũng không cảm thấy kỳ phái. Không ít người nhìn thấy Lục Lâm Thiên cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư không khỏi có chút ước ao, đố kỵ.  

Địa Long Đỉnh, đây là một địa phương tương đối đặc biệt trong Vân Dương Tông, đỉnh ngọn núi khổng lồ này dường như bị người ta dùng một kiếm chặt đứt, đỉnh núi không thấy đâu chỉ để lại một cái sân rộng vô cùng lớn, diện tích đến mấy vạn thước.  

Mà bên ngoài có một bức tượng điêu khắc con rồng bằng đá khổng lồ, con rồng bằng đá xoay quanh phóng lên cao, bức tượng khắc vô cùng sống động, trong miệng rồng đá cắn một hoàng bảng vô cùng lớn, chính là Long bảng lừng lẫy trong Vân Dương Tông. Không hề nghi ngờ gì nữa, có thể chiếm được một danh ngạch trên Long Bảng đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Vân Dương Tông.  

Mà quy ước trẻ tuổi này rất đơn giản, tuổi tác phải nhỏ hơn hai mươi lăm thì coi như hợp quy, coi như là trẻ tuổi nhưng quá một tuổi hoặc vài tháng, dù cho là ngươi mới nhập tông cũng không có duyên với Long bảng.  

Rống.  

Sau một lát lướt qua mười ngọn núi, Thiên Sí Tuyết Sư gào lên một tiếng, phía trước hắn lúc này có không ít yêu thú phi hành trên không trung, có đủ chủng loài, còn có một số yêu thú ở phía xa ngọn núi, khí tức phát ra không kém Thiên Sí Tuyết Sư là bao.  

Đồng thời một cái sân vô cùng lớn xuất hiện trong mắt Lục Lâm Thiên, diện tích cái sân này cũng thực là dọa người, vô cùng rộng lớn không gì sánh được. Chung quanh là những ngọn núi bao quanh, sân rộng này ở giữa sườn núi. Mà lúc này Lục Lâm Thiên ở giữa không trung nhìn xuống cũng thấy phía dưới đã có hơn hai trăm người rồi.  

– Là Thiên Sí Tuyết Sư, Vân Dương Tông chúng ta từ khi nào có Thiên Sí Tuyết Sư vậy?  

– Có người nói đây là đệ tử mới thu nhận của Vũ Trưởng lão, là tọa kỵ của Lục Lâm Thiên.  

– Có phải kẻ đánh chết Ôn Tước – Lục Lâm Thiên kia không? Còn đánh một trận với yêu nghiệt Vân Hồng Lăng nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.