Chương trước
Chương sau
– Vậy ngươi vì sao năm lần bảy lượt muốn đối phó ta? Ta đã từng nói, ta không phải cố ý nhìn lén ngươi rồi ma.  

Ngữ khí Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tay áo run lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Vân Hồng Lăng. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp dính đầy nước mắt này, còn có bộ dáng ủy khuất của nàng, Lục Lâm Thiên có chút đau lòng, bản thân hắn vừa rồi không biết tại sao lại có thể hạ thủ nặng như vậy.  

Nhìn bàn tay Lục Lâm Thiên đưa qua, Vân Hồng Lăng theo bản năng nhắm hai mắt lại cho rằng Lục Lâm Thiên lại muốn đánh nàng, thế nhưng nàng lập tức cảm giác được tiểu tặc tàn nhẫn đáng ghét này không ngờ lại ôn nhu lau nước mắt cho nàng, trong lòng không khỏi ngẩn ra, tim đập càng thêm nhanh.  

Nhìn vào tiểu tặc tàn nhẫn trước mắt, Vân Hồng Lăng nói.  

– Kỳ thực ta không có ý định móc mắt ngươi, ta cũng biết không phải ngươi cố ý nhìn lén ta tắm. Chỉ là ta muốn tìm ai đó chơi với ta. Từ nhỏ tới lớn mọi người đều sợ ta, tránh ta. Thế nhưng lần trước ngươi lại mắng ta, ta mới tức giận, thế nhưng ta đã sớm không còn giận nữa. Lần này tìm ngươi là muốn cùng ngươi chơi đùa.  

– Ngươi nói thật chứ?  

Lục Lâm Thiên sửng sốt nói.  

– Đúng vậy.  

Vân Hồng Lăng nhìn tiểu tặc trước mắt nói:  

– Thế nhưng khonog ngờ ngươi lại đánh ta như vậy. Mau thả ta ra.  

– Nếu như ta thả ngươi ra, đến lúc đó ngươi lại muốn giết ta thì sao?  

Lục Lâm Thiên nói, lời nữ nhân này nói, hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không dám tin tưởng.  

– Từ trước tới giờ ta cũng không có ý định giết ngươi.  

Liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng ủy khuất nói.  

Lục Lâm Thiên có chút do dự, nếu như thả nữ nhân trước mặt này nàng lại nổi bão hắn chỉ có nước xong đời. Luận thực lực bản thân hắn không bằng nữ nhân này, thế nhưng không thả nàng ra, nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, quả thực hắn cũng không đành lòng, muốn lạt thủ tồi hoa cũng không dược.  

– Được rồi, thả ngươi.  

Lục Lâm Thiên do dự nói, nhìn Vân Hồng Lăng khóc dường như cũng không phải là giả. Dù sao đi nữa hắn cũng không thể nhốt nàng mãi được.  

Nói xong, quang mang trong tay chợt lóe lên rồi đánh vào người Vân Hồng Lăng, giải khai kinh mạch huyệt đạo bị phong tỏa. Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng âm thầm chuẩn bị, miễn cho nữ nhân này trở mặt.  

– Ô ô, tên bại hoại nhà ngươi, ta sẽ nói cho cha, ngươi bắt nạt ta.  

Lúc toàn thân có thể nhúc nhích Vân Hồng Lăng ủy khuất nói.  

– Là ngươi đối phó ta trước cho nên ta mới hoàn thủ.  

Vẻ mặt Lục Thiếu trầm xuống, nếu như Vân Hồng Lăng thực sự chạy đi tìm Vân Khiếu Thiên, quả thực phiền toái lớn rồi.  

– Vậy sao? Không phải ngươi sợ ta nói cho cha ta biết đó chứ?  

Nhìn Lục Lâm Thiên có chút khẩn trương, Vân Hồng Lăng vừa vuốt mông vừa nói:  

– Ngươi không muốn ta nói với cha ta cũng được, trừ phi…  

Nói xong Vân Hồng Lăng oán hận trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.  

– Trừ phi cái gì?  

Lục Lâm Thiên hỏi, chỉ cần nữ nhân này không quá phận, không nói cho Vân Khiếu Thiên biết chuyện ngày hôm này, thì chuyện gì cũng được.  

– Trừ phi ngươi cũng để ta đánh vài cái.  

Vân Hồng Lăng nhìn về phía mông Lục Lâm Thiên nói.  

– Thành giao, ngươi đánh đi.  

Lục Lâm Thiên tức thì đáp, mông đều là thịt nha, bị đánh một vài cái cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể bình ổn chuyện này là được.  

– Được.  

Vân Hồng Lăng cũng không có khách khí, oán hận nhìn về phía Lục Lâm Thiên, trong mắt còn ngập nước, lập tức tiến đến phía trước giơ tay lên.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, hắn đang chờ âm thanh vang lên từ cái mông mình, thế nhưng trong nháy mắt từ cánh tay lại truyền đến sự đau nhức, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Vân Hồng Lăng cũng không đánh mông hắn mà đang cắn vào cánh tay hắn.  

– A..  

Đau nhức bất ngờ khiến cho Lục Lâm Thiên hét một tiếng.  

– Hừ.  

Hung hăng cắn Lục Lâm Thiên một cái, Vân Hồng Lăng đắc ý nói.  

– Ta thèm vào đánh chỗ đó của ngươi. Cắn ngươi một cái là huề, lúc cha ta chọc ta ta cũng cắn người một cái.  

– Ta cũng không phải cha ngươi a.  

Lục Lâm Thiên kéo ống tay áo lên nhìn vào vết răng dưới da nói:  

– Ngươi quả thực cầm tinh con chó mà.  

– Ngươi không phải cha ta nhưng lại chọc ta.  

Vân Hồng Lăng nhìn về phía Lục Lâm Thiên, vẻ mặt ửng đỏ, nói:  

– Ngươi không những chọc ta mà còn chiếm tiện nghi của ta.  

– Ta chiếm tiện nghi của ngươi lúc nào?  

Lục Lâm Thiên kinh hãi nói, có trời đất chứng giám, hắn quả thực không có chiếm tiện nghi a.  

– Ngươi còn nói không có, ta bị ngươi xem hết, vừa rồi ngươi còn đánh vào chỗ nào? Đông Mai nói cho ta biết, nơi đó là nơi không thể để nam nhân động vào, cũng không được nhìn, trừ phi là trượng phu của mình, thế nhưng cả hai thứ ngươi đều làm.  

Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói, trong mắt không có nước thế nhưng con mắt lại đỏ ửng rưng rưng.  

Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc, nhìn Vân Hồng Lăng nói:  

– Ngươi không phải nói muốn ta lấy ngươi đó chứ?  

– Ta đều bị ngươi xem hết, ngươi đánh nơi nào đó của ta, ngươi bảo sau này làm sao ta có thể gặp người khác được. Ô ô…  

Nói xong, Vân Hồng Lăng khẽ nấc lên.  

– Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm sao bây giờ?  

Lục Lâm Thiên có chút bất đắc dĩ hỏi, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồng Lăng, đường con tuyệt mỹ, còn có cảm giác tuyệt vời khi nãy, làn da tuyệt đối không thể chê, lúc này Lục Lâm Thiên cũng có chút động tâm. Tuy rằng tính cách nàng điêu ngoa, thế nhưng cũng là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.  

– Ngươi phải đáp ứng ta một việc.  

Nước mắt tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Vân Hồng Lăng tức thì ngừng khóc nói với Lục Lâm Thiên.  

– Chuyện gì?  

Lục Lâm Thiên hỏi, không biết nữ nhân điêu ngoa này trong lòng lại có chủ ý gì.  

– Ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi ta nghĩ ra rồi se nói cho ngươi biết. Nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ nói cho cha, nói ngươi đánh vào chỗ nào, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi, ngay cả sư bá cũng không bảo hộ được ngươi.  

Vân Hồng Lăng hừ một tiếng, dường như lần này đã bắt chẹt được Lục Lâm Thiên.  

– Được rồi. Ta đáp ứng với ngươi.  

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ nói, không thể không đáp ứng nha. Nữ nhân điêu ngoa này đã nắm chắc hắn rồi, nếu như nàng thực sự nói với Vân Khiếu Thiên hắn đánh vào mông nàng khi đó quả thực hắn sẽ chết rất khó coi.  

– Coi như ngươi thức thời.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên đồng ý, Vân Hồng Lăng đắc ý cười một cái, hai tay vuốt mông, trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

– Đau quá, đều từ ngươi mà ra, ta không đi được nữa rồi.  

– Hắc hắc.  

Lục Lâm Thiên cười tà nói.  

– Vừa rồi ta rất tức giận cho nên hạ thủ nặng một chút, bằng không ta xoa cho ngươi.  

– Ngươi nghĩ thật hay a, sắc quỷ, lưu manh.  

Vân Hồng Lăng tức thì giận dữ nói.  

– Nếu ta thực sự là sắc quỷ thì vừa rồi ta đã đem ngươi xxxx rồi.  

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên có chút vô tội nói.  

– Cái gì mà xxxx?  

Vân Hồng Lăng nhìn vào mặt Lục Lâm Thiên có chút hiếu kỳ hỏi, xong lại không nhịn được mà lén nhìn thêm vài lần.  

– Chuyện này…  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, xem ra trên đại lục Linh Võ không biết xxxx là có nghĩa gì nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.