Chương trước
Chương sau
Ôn Tước kia tới lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận. Thiếu niên trước mặt đã thành công chọc giận hắn. Hắn lạnh lùng quát lên, một cỗ chân khí thổ hệ bàng bạc bạo phát, mũi chân khẽ dậm một cái, thân thể lập tức bắn thẳng về phía trước đem theo một đạo chưởng ấn.  

Chưởng ấn này lớn chừng mấy chục thước mang theo tiếng gió rít gào bắn tới, toàn bộ không gian dường như vì nó mà chấn động vậy.  

Những đệ tử đứng xem chung quanh lúc này nhanh chóng thối lui, ảnh hưởng của lực lượng lại không phải là thứ mà bọn hắn có thể thừa nhận được. Bốn người Nhạc Bất Quần đứng phía sau Lục Lâm Thiên cũng phải vội vã thối lui.  

– Ngươi có tư cách gì khiến ta nhận hậu quả?  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt, khóe miệng khẽ mỉm cười mang theo sát ý nồng đậm không hề che giấu. Đồng thời thân ảnh hắn cũng biến mất tại chỗ. Thân thể nhỏ bé của Tiểu Long cũng nhanh chóng tiến vào trong người Lục Lâm Thiên.  

Sưu.  

Chưởng ẩn phá không đánh xuống, Ôn Tước chính mắt nhìn thấy thân ảnh Lục Lâm Thiên bị chưởng ấn bao phủ bên trong.  

Sát ý trong mắt Lục Lâm Thiên càng đậm, Vũ Phách tam trọng, bản thân hắn muốn giết chết đối phương cũng không khó, thế nhưng thực lực của hắn vẫn nên bảo lưu một phần. Để lộ hoàn toàn thực lực trước mặt người khác đối với hắn là một chuyện rất nguy hiểm. Thế nhưng cho dù là thế, bẳng vào thuộc tính tam hệ cũng đủ đánh chết đối phương rồi. Vũ Phách tam trọng, tuy rằng so với Vũ Sư cường hãn hơn nhiều, thế nhưng còn chưa đến mức hắn không thể chống lại.  

Khí tức toàn thân Lục Lâm Thiên vận chuyển tới cực hạn, khí tức Vũ Sư cửu trọng trong nháy mắt khuếch tán.  

– Vũ Sư cửu trọng, hóa ra tu vi của hắn là Vũ Sư cửu trọng.  

Trong đám người đứng xem chung quanh cũng có Đoạn chưởng lão và mấy chấp sự, đương nhiên có thể nhìn thấu khí tức của hắn. Tu vi Vũ Sư cửu trọng cách Vũ Phách cũng chỉ có một đường, bằng vào số tuổi của hắn hiện tại quả thực vô cùng kinh khủng.  

– Vũ Sư cửu trọng thì sao, Ôn Tước kia là Vũ Phách tam trọng nha.  

Mọi người không khỏi kinh ngạc vì Lục Lâm Thiên đồng thời cũng lo lắng cho hắn. Ôn Tước kia chính là Vũ Phách tam trọng, chênh lệch giữa Vũ Phách và Vũ Sư quá lớn. Tới Vũ Phách tự nhiên sẽ biết được chênh lệch giữa Vũ Phách và Vũ Sư.  

– Thanh Linh Khải Giáp.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt bình tĩnh nhìn chưởng ấn sắp đánh tới, căn bản không có ý tứ trốn tránh. Tâm niệm khẽ động đem Thanh Linh Khải Giáp bố trí quanh thân, thủ ấn co lại, tay phải xuất ra một quyền ấn phá không đem theo hỏa diễm hồng sắc nhàn nhạt trong nháy mắt nghênh tiếp đạo chưởng ấn của Ôn Tước.  

– Nộ diễm quyền.  

Hai đạo lực lượng hung hăng va chạm trên không trung. Lúc này không trung như gấp khúc lại, từng tiếng bạo tạc vang lên.  

Ầm ầm ầm.  

Quang hoa bắn ra bốn phía, tiếng bạo tạc không ngừng vang lên bên tai. Mà lúc này Lục Lâm Thiên bị dự chấn thối lui vài bước, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, thế nhưng có Thanh Linh Khải Giáp cho nên cũng không có gì trở ngại.  

Sắc mặt Ôn Tước khẽ biến, tuy rằng hắn chiếm thế thượng phong. Thế nhưng hắn có thể cảm giác được dưới lực lượng của đối phương không ngờ lại khiến tay hắn có chút tê dại. Mà thực lực của đối phương không ngờ đã tới Vũ Sư cửu trọng, một tân binh không ngờ lại là Vũ Sưu cửu trọng, loại thiên phú và thực lực như thế này quả thực khiến cho hắn ngoài ý muốn.  

– Trời ạ, trên người Lục Lâm Thiên không ngờ còn có vũ kỹ phòng ngự.  

Không ít trưởng lão và chấp sự ngoại môn sau khi nhìn thấy Thanh Linh Khải Giáp của Lục Lâm Thiên đều không nhịn được mà kinh hãi. Vũ kỹ phòng ngự nha, chính là thứ vô cùng thưa thớt, trong tông môn đệ tử thân truyền có vũ kỹ phòng ngự cũng tuyệt đối không có mấy ai.  

– Vũ Sư cửu trọng, không tồi. Thế nhưng trước mặt Vũ Phách ngươi chỉ là một con kiến mà thôi.  

Lạnh lùng cười một tiếng, hàn ý bắn ra, đồng thời thân thể Ôn Tước hóa thành một đạo huyễn ảnh, khi thân ảnh lần thứ hai xuất hiện không ngờ lại ở trước mặt Lục Lâm Thiên không xa, thủ ấn trong tay không ngừng biến hóa. Năm đạo kình phong thổ hệ gào thét mà tới, tiếp tục bao phủ toàn thân Lục Lâm Thiên.  

– Phá Địa Chỉ.  

Ôn Tước khẽ quát một tiếng, năm đạo kinh phong giống như đàn đứt đây tức thì bắn nhanh hơn.  

– Hỏa ảnh chỉ.  

Lục Lâm Thiên cũng khẽ quát một tiếng, năm đạo chỉ ấn nóng bỏng mang theo hỏa diễm cũng bắn đi.  

Sưu… Sưu…  

Mười đạo chỉ ấn nhanh chóng va chạm vào nhau triệt tiêu giữa không trung tạo ra vô số hỏa quang văng khắp nơi. Thế nhưng dường như hỏa ảnh của Lục Lâm Thiên vẫn thua một bậc, lúc này kình khí cuồng bạo của Phá Địa Chỉ nhanh chóng bắn về phía Lục Lâm Thiên.  

Sưu..  

Ngay lúc kình khí cuồng bạo tiến tới, thân thể Lục Lâm Thiên trong nháy mắt cũng biến mất không thấy đâu. Lực lượng cuồng bạo vừa rồi nhanh chóng bắn xuống mặt đất tạo thành một cái động nhỏ.  

Mà lúc này thân thể Lục Lâm Thiên đã xuất hiện cách đó hai chục trượng, có chút chật vật tránh khỏi một kích này.  

– Hừ, đều là vũ kỹ Tinh Cấp, để xem ngươi chống lại ta thế nào.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên không ngờ lại có tốc độ nhanh như vậy trong mắt Ôn Tước xuất hiện hàn ý. Đồng thời trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm. Trường kiếm này có chút kỳ lạ, nếu dài thêm một thước nữa mới giống kiếm, chí ít cũng giống phân nữa, hơn nữa thân kiếm cũng phồng lên không ít.  

– Địa Liệt Kiếm.  

Ôn Tước vừa quát xong kiếm quang tức thì bắn ra, một đạo kiếm quang bắn ra khiến cho không gian rung động tạo ra gợn sóng. Dương như không gian bị bổ ra một cái khe vô hình, chung quanh bị lực lượng cuồng bạo làm cho chấn động.  

– Không nghĩ tới Ôn Tước này ngay cả Địa Liệt Kiếm cũng thi triển ra a.  

Đám đệ tử đứng xem chung quanh bắt đầu nghị luận. Địa Liệt Kiếm này trước nay Ôn Tước không bao giờ sử dụng một cách tùy tiện.  

Sưu…  

Kiếm quang ầm ầm đánh xuống mang theo âm thanh bạo tạc, một đạo kiếm quang hung hăng bổ xuống mặt đất, lực lượng trên kiếm quang tức thì tản ra tạo thành một cái khe dài trên mặt đất. Một tòa đình viện phía xa trực tiếp gãy thành hai nửa, cuối cùng đổ nát.  

– Vũ Phách tam trọng. Đệ tử lâu năm của Vân Dương Tông không ngờ lại chậm như vậy.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói một tiếng, lúc này thân ảnh của hắn cũng đã biến mất, một lát sau đã hiện ra trên không trung. Phía sau lưng hắn Phong Chi Dực khẽ rung động, giống như lăng không đứng đó.  

– Vũ giả tam hệ, hơn nữa còn có phong thuộc tính, quả thực vô cùng khó đối phó a.  

Đám người Đoạn trưởng lão thầm than. Vũ giả tam hệ, hơn nữa lại có phong thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, người như vậy, không thể nghi ngờ là người cực kỳ khó đối phó.  

Nhìn vào thân ảnh Lục Lâm Thiên trên bầu trời cơ mặt Ôn Tước có chút co quắp lại, lúc này đã qua ba chiêu, hắn đều không thể làm gì được đối phương. Tuy rằng có chiếm chút thượng phong, thế nhưng đối với hắn mà nói chuyện này vô cùng mất mặt.  

– Tiểu tử, lẽ nào ngươi cho rằng chỉ bằng phong thuộc tính là có thể chạy trốn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.