Chương trước
Chương sau
Tạ trưởng lão trừng mắt, thoạt nhìn có chút tao nhã, thế nhưng lúc này dường như cũng sắp cãi nhau đến nơi.  

– Là sư phụ của Vô Song tỷ sao?  

Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc, hóa ra Tạ trưởng lão này là sư phụ Vô Song tỷ, Tống trưởng lão kia là sư phụ Độc Cô Băng Lan.  

– Nói nhiều vô ích, nửa đêm ngươi đến đón Lục Lâm Thiên lên núi thăm người thân. Thiên tài khó kiếm, lúc này muốn mang người đi sao? Không có cửa đâu.  

Tống trưởng lão trừng mắt, bộ dáng giống như sắp đánh nhau tới nơi vậy.  

Lục Lâm Thiên khẽ vuốt ót. Nghe hai người đối thoại dường như là không có chuyện gì của hắn. Đêm nay hẳn hai vị trưởng lão này sẽ ăn thua đủ.  

– Lại tới một người.  

Lục Lâm Thiên lập tức nhướng mày.  

– Hai người các ngươi tới thật sớm a. Hừ!  

Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến. Một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh đi vào trong phòng, người này lông mi như kiếm, hai mắt lấp lánh có thần, quanh thân có một cỗ khí tức mạnh mẽ. Đó chính là người từng có hiệp nghị với Lục Lâm Thiên – Vũ trưởng lão, Vũ Ngọc Tiền.  

– Vũ trưởng lão, sao ngươi lại tới đây?  

Nhìn thấy Vũ trưởng lão xuất hiện, sắc mặt Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão tức thì đại biến, hai người dường như đều có chút kiêng kỵ Vũ trưởng lão này.  

– Các ngươi có thể đến lẽ nào ta không thể đến sao? Nửa đêm nửa hôm các ngươi thật rảnh rỗi, lẽ nào chạy tới đây tu luyện?  

Vũ trưởng não nói một hơi, tuy rằng thực lực hắn không mạnh, thế nhưng trong Vân Dương Tông này lại có địa vị cực cao, trong những trưởng lão không có ai có địa vị như hắn.  

– Vũ trưởng lão, vừa rồi Vô Song nói cho ta biết, Lục Lâm Thiên đã tới Vân Dương Tông, vì vậy ta mới tới đưa hắn lên núi. Hai tỷ đệ đã lâu không gặp có chút hoài niệm. Ngươi cũng biết ta đối với Vô Song có chút yêu thích, không lay chuyển được nó cho nên tự mình hạ sơn một chuyến đón Lục Lâm Thiên lên núi.  

Cơ mặt Tạ trưởng lão khẽ co quắp một chút rồi mỉm cười nói.  

– Thúi lắm, ta còn không biết đám người các ngươi sao? Các ngươi đến đây là muốn thu Lục Lâm Thiên nhập môn, ta còn không biết suy nghĩ của các ngươi sao?  

Vũ trưởng lão nhìn vào hai người nói.  

– Cái này…  

Tống trưởng lão và Tạ trưởng lão nhìn nhau, lập tức cười hắc hắc nói:  

– Vũ trưởng lão, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ, tông môn cần phải bồi dưỡng trọng điểm. Vừa vặn gần đây ta có thời gian cho nên muốn tự mình bồi dưỡng hắn, cũng là bồi dưỡng ra một cường giả tương lai cho Vân Dương Tông.  

– Ta mỗi ngày đều có thời gian.  

Vũ trưởng lão trừng mắt nói.  

– Lâm Thiên huynh đệ, có chuyện gì vậy, sao lại ồn ào thế?  

Lúc này có bốn người đi vào trong phòng Lục Lâm Thiên, chính là đám người Bành Truyện Hùng, Dương Vĩ, Nhạc Bất Quần, Dược Tĩnh. Bốn người đang ở trong phòng tu luyện thì nghe thấy tiếng cái nhau trong phòng Lục Lâm Thiên, bọn họ còn tưởng có chuyện gì nên lập tức tới phòng hắn.  

– Ra mắt ba vị trưởng lão.  

Bốn người vừa vào phòng Lục Lâm Thiên sắc mặt tức thì đại biến, cả đám quỳ xuống hành lễ. Đây là ba vị trưởng lão a, lúc bọn họ tiến vào Vân Dương Tông, chiến đấu để lựa chọn thân truyền đệ tử đã gặp mặt ba vị trưởng lão. Cho nên lúc này vừa thấy ba người họ còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Ba vị trưởng lão không ngờ nửa đêm lại đi tới đình viện tám lẻ sáu này.  

– Đi đi, các ngươi mau đi tu luyện đi, đừng đứng đây quấy rầy chúng ta.  

Vũ trưởng lão vung tay đuổi bốn người đi.  

– Vâng, Vũ trưởng lão.  

Bốn người vội vã rời khỏi căn phòng của Lục Lâm Thiên, thế nhưng không nhịn được nhìn vào phòng hắn. Ba trưởng lão đến tìm Lâm Thiên huynh đệ, loại chuyện này đương nhiên là bọn họ sẽ hiếu kỳ.  

– Vũ trưởng lão, không phải ngươi cũng muốn thu Lục Lâm Thiên làm đồ đệ đó chứ? 

Tạ trưởng lão kia có chút kinh ngạc nhìn Vũ trưởng lão. Bởi vì những trưởng lão trong Vân Dương Tông đều biết, trong Vân Dương Tông này phàm là đệ tử có thiên phú tốt đều không thể tới tay Vũ trưởng lão để hắn phá hư được.  

– Chẳng lẽ không được? Đám thân truyền đệ tử lần này các ngươi đều được chọn qua một lần. Lẽ nào ta không thể chọn một người sao?  

Vũ trưởng lão trừng mắt nói.  

– Thế nhưng, Vũ trưởng lão, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ, nhất định phải bồi dưỡng trọng điểm.  

Tống trưởng lão nhẹ giọng nói.  

– Lẽ nào ý ngươi muốn nói ta không dạy dỗ tốt? Hừ.  

Vũ trưởng lão lại trừng mắt, dường như sắp nổi bão tới nơi.  

– Không dám, ta nào dám có ý này.  

Tống trưởng lão kia lập tức nói, hắn cũng không dám trêu vào Vũ trưởng lão này.  

– Ta biết ý tứ các ngươi, như vậy đi, ngày mai mở hội nghị trưởng lão, đến lúc đó quyết định, thế nào?  

Ánh mắt Vũ trưởng lão chợt xoay chuyển, nói với hai người kia.  

– Cũng tốt, ngay mai mở hội nghị trưởng lão, lúc đó quyết định.  

Tống trưởng lão và Tạ trưởng lão nhìn nhau, cũng chỉ có thể quyết định như vậy. Dù sao đi nữa, đêm nay ai cũng không thể nhanh chân đến tước. Chỉ là trong lòng hai vị trưởng lão này hiện tại có chút nghi hoặc, Vũ trưởng lão này hôm nay sao lại chịu nói đạo lý như vậy. Mời dự hội nghị trưởng lão, đến lúc đó Vũ giả tam hệ cho dù tới tay ai cũng không tới tay Vũ trưởng lão hắn. Lẽ nào người này đổi tính đổi nết sao?  

Mà lúc này Vũ trưởng nào kia đang không ngừng cười trộm không ngớt. Mời dự hội nghị trưởng lão đã sớm nằm trong hiệp nghị của hắn và Lục Lâm Thiên. Đệ tử Vũ giả tam hệ này đã định là hắn thu rồi. Thế nhưng lúc này hắn lại nhíu mày.  

– Các ngươi còn không đi? Đừng ảnh hưởng tới tiểu tử này nghỉ ngơi.  

Nhìn thấy hai trưởng lão này còn chưa đi, Vũ trưởng lão trực tiếp đuổi hai người rời đi.  

– Lâm Thiên, ta nghe nói ngươi là Vũ giả tam hệ Thổ, Hỏa, Phong sao? Nếu ngày mai ngươi chọn ta, đến lúc đó ta sẽ tặng ngươi một bộ vũ kỹ thân pháp huyền cấp của Vân Dương Tông ta, bộ vũ kỹ này không phải ai cũng có thể tu luyện, ngươi cần phải nhớ kỹ.  

Một thanh âm truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên, chính là thanh âm của Tống trưởng lão kia. Lục Lâm Thiên ngẩng đầu lên đã thấy Tống trưởng lão kia mỉm cười với hắn.  

– Lục Lâm Thiên, nghe nói quan hệ giữa ngươi và Vô Song không tồi. Đại hội trưởng lão ngày mai không bằng ngươi trực tiếp bái ta làm thầy, đến lúc đó có nhiều thời gian gặp mặt Vô Song. Ta lại cho ngươi một bộ vũ kỹ thân pháp của Vân Dương Tông, không phải đệ tử thân truyền nào cũng có thể tu luyện, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.  

Thanh âm vang lên trong tai Lục Lâm Thiên, chính là của Tạ trưởng lão kia, nàng cũng đang nhìn về phía hắn khẽ mỉm cười.  

– Ta kháo, thân pháp Phù Quang lược ảnh không ngờ lại dễ đắc thủ như vậy?  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, rốt cuộc là chuyện gì, trưởng lão nào cũng nói thân pháp Phù Quang Lược Ảnh không phải đệ tử thân truyền nào cũng có thể tùy tiện tu luyện. Thế nhưng sao lại dễ dàng như vậy?  

– Vũ trưởng lão, lẽ nào ngươi không đi?  

Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão đi tới cửa nhìn thấy Vũ trưởng lão vẫn đang đứng đó, hai người có chút lo lắng nói.  

– Đi, cùng nhau đi, ta không dùng mánh khóe như đám các ngươi đâu.  

Vũ trưởng lão hừ nhẹ một tiếng.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.