Chương trước
Chương sau
Phanh…  

Một tiếng trầm muộn vang lên, kình khí nóng bỏng cũng đánh vào trên ngực Lục Lâm Thiên. Sắc mặt Chu Bảo Điền giãn ra, không ngờ thiếu niên này lại dễ đối phó như vậy, lại ngạnh kháng một quyền của hắn, phen này không chết cũng bị thương nặng.  

– Thiếu niên này quá kiêu ngạo rồi, không ngờ thực lực lại kém như vậy.  

Đám đệ tử đứng xem chung quanh lúc này có chút thất vọng, vốn tưởng có chút náo nhiệt, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.  

– Xong rồi.  

Vẻ mặt bốn người Nhạc Bất Quần trầm xuống.  

– Vũ Sư Tứ Trọng thì giỏi lắm sao? Trước mặt ta ngươi chỉ là một con kiến mà thôi.  

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên vẫn lạnh nhạt như trước. Trong lúc mọi người đang ồ lên thì có một cỗ sát khí cuồng bạo xuất hiện. Sát khí này không có quan hệ với thực lực, nó được sinh ra từ trong xương cốt Lục Lâm Thiên, chính là sát khí được luyện ra trong Vụ Đô sơn mạch.  

– Tại sao có thể như vậy?  

Chu Bảo Điền đang mừng rỡ chưa được một giây thì cảm nhận được khí tức của Lục Lâm Thiên bạo phát ra bên ngoài, tức thì linh hồn hắn run rẩy.  

– Để ta cho ngươi biết uy lực của hỏa hệ nhé.  

Vẻ lạnh lùng hiện lên trong mắt Lục Lâm Thiên, đồng thời tay phải Lục Lâm Thiên duỗi ra, trong tay không biết bao giờ xuất hiện một cái bao tay tinh xảo, hỏa diễm lập lòe, một cỗ kình khí nóng bỏng, sắc bén bắn về phía Chu Bảo Điền.  

Lúc này tay của Chu Bảo Điền vẫn đang chạm vào ngực Lục Lâm Thiên còn chưa rút về thì một trận đau nhức từ vai hắn truyền tới, hắn có thể nghe được tiếng xương cốt của chính mình bị vỡ nát.  

– A.  

Chu Bảo Điền kêu lên một tiếng thảm thiết, tay của Lục Lâm Thiên lúc này đã chộp vào vai trái của hắn, năm ngón tay như lợi trảo trực tiếp cắm vào bả vai hắn.  

– Không biết ta có tư cách kiêu ngạo không?  

Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, cánh tay run lên, bỗng nhiên ném thân thể Chu Bảo Điền lên không trung.  

Rầm…  

Cùng với thanh âm xương cốt vỡ nát, thân thể Chu Bảo Điền cũng rơi xuống đất cách đó mười trượng, trong miệng phun ra một ngụm máu. Mà trên vai hắn lúc này đã có thêm mấy cái lỗ thịt, huyết nhục không rõ ràng, có thể thấy được một đoạn xương vai trực tiếp bị rút ra, mà đoạn xương này đang nằm trên tay Lục Lâm Thiên, máu tươi không ngừng chảy xuống.  

– A a a….  

Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Chu Bảo Điền phát ra, loại đau nhức này đã vượt ra khỏi cực hạn chịu đựng của hắn.  

– Còn có đám phế vật các ngươi, hôm nay nhất định phải giáo huấn một lượt.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra sát khí, nhìn về phía mười thanh niên hộ tống Chu Bảo Điền tới đây, vứt đoạn xương trên tay, thân ảnh trong nháy mắt biến mất.  

Sưu…  

Ba Ba…  

Không gian chung quanh lúc này tĩnh lặng, chỉ có những tiếng động ầm ầm vang lên.  

– Đi, đi mau.  

Hơn mười thanh niên hộ tống Chu Bảo Điền tới đây trong giây lát hô lớn, cả đám sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.  

Chỉ là lúc này bọn họ muốn đi đã muộn, dựa vào thực lực của bọn họ làm sao có thể chạy trốn trong tay Lục Lâm Thiên, trong chân khí cuồng bạo, hỏa hệ chân khí không ngừng phát ra đem theo máu tươi cùng những tiếng kêu thảm thiết. Thế nhưng cũng chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, lúc thân ảnh như quỷ mị kia xuất hiện trước mặt mọi người, trên tay hắn đã nhiễm đỏ, máu tươi không ngừng chảy xuống.  

Thình Thịch.  

Đây chính là tiếng tim đập của hơn trăm người chung quanh, áp lực khiến cho ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được. Lúc này trên mặt đất đám người Chu Bảo Điền đang không ngừng kêu lên thảm thiết, máu tươi rải ra khắp chung quanh, trên người mỗi người, hoặc là vai, hoặc là lưng, hoặc là cánh tay, chân, đều mất đi một mảng thịt, một màn này tuyệt đối là máu tanh.  

– Không biết hiện tại thực lực của ta có đủ kiêu ngạo không?  

Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến lên một bước, đạp vào đầu Chu Bảo Điền, lạnh nhạt nói:  

– Sau này cách xa đình viện tám mươi sáu một chút, bằng không lần sau ta không ngại biến ngươi thành kẻ tàn phế, hoặc là chết.  

– A…  

Chu Bảo Điền chỉ biết kêu thảm một tiếng, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên lúc này từ giận dữ đã biến thành kinh khủng tột độ, thiếu niên trước mắt này chính là sát tinh, một mình hắn không thể trêu vào sát tinh này.  

– Đi thôi, chư vị huynh đệ, theo ta đi khiêu chiến Hổ Bảng một chút.  

Lục Lâm Thiên thu hồi bao tay và Thanh Linh Khải giáp, lập tức khôi phục bộ dáng vô hại cùng với tiếu ý trên mặt, không ngừng cười nói với bốn người Nhạc Bất Quần bên cạnh.  

– Lâm Thiên huynh đệ, ngươi muốn khiêu chiến Hổ Bảng sao?  

Nhạc Bất Quần lập tức khôi phục tinh thần, hỏi Lục Lâm Thiên.  

– Nói nhảm, Lâm Thiên huynh đệ một chiêu đánh bại Chu Bảo Điền, chẳng lẽ không thể khiêu chiến Hổ Bảng sao?  

Dược Tĩnh trừng mắt nhìn hắn rồi nói.  

– Chu Bảo Điền, nhìn ngươi thảm như vậy ân oán chúng ta coi như xóa bảo, lần sau nếu dám đến trêu chọc chúng ta thì ta cho ngươi đẹp mặt.  

Dương Vĩ vọt tới trước mặt Chu Bảo Điền đạp một cước, bình thường bọn hắn bị đánh, hôm nay rốt cuộc có thể lấy lại chút lợi tức.  

– Chúng ta đi thôi.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói. Tuy rằng hắn đánh bại Chu Bảo Điền này, thế nhưng lại là đánh bại bên ngoài Diễn Vũ Trường, chung quy vẫn không được tính.  

Bốn người rời đi, chung quanh chỉ còn đám người Chu Bảo Điền đang kêu thảm thiết cùng với hơn trăm người đứng xem náo nhiệt. Đám người đứng xem náo nhiệt nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên đều không khỏi hít sâu một hơi.  

– Người này rốt cuộc là ai? Thực lực không những mạnh mà lại hạ thủ độc ác như vậy.  

– Ta nghe nói hôm qua mới tới, Bạch Mi trưởng lão còn phải tự mình tiếp đón, phỏng chừng lai lịch không nhỏ a.  

– Thực lực quá mạnh, Vũ Sư Tứ Trọng cũng không chịu nổi một chiêu, dùng thân thể chịu một đòn của Chu Bảo Điền mà không có việc gì, thực lực quá kinh khủng a.  

– Chẳng phải bọn họ đi khiêu chiến Hổ bảng sao? Chúng ta mau đi xem một chút.  

Có không ít đệ tử hiếu kỳ đi về phía sau Lục Lâm Thiên.  

– Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Là ai làm?  

Ngay khi năm người Lục Lâm Thiên vừa rời đi không lâu, có ba đạo thân ảnh tiến đến.  

– Ra mắt Bạch trưởng lão, hai vị chấp sự.  

Lúc này chung quanh còn có không ít đệ tử chưa rời đi, nhìn thấy ba người này liền hành lễ. Người tới chính là Bạch Mi trưởng lão, còn có hai vị chấp sự của Vân Dương Tông.  

Nhìn thấy trên mặt đất có mười mấy đệ tử, thân mình đầy máu, Bạch Mi trưởng lão và hai vị chấp sự liền nhíu mày. Thực lực Chu Bảo Điền bọn họ cũng biết, còn có mười mấy đệ tử chung quanh hắn nữa. Từ vết thương mà phán đoán, hẳn bọn họ đều bị một người đả thương.  

– Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?  

Một chấp sự hỏi mấy đệ tử chung quanh kia.  

– Biến chấp sự, là một người tên là Lục Lâm Thiên xuất thủ. Nghe nói chính là người mà Bạch Mi trưởng lão dẫn vào ngày hôm qua.  

Một đệ tử nhìn trộm Bạch Mi trưởng lão nói.  

– Là Lục Lâm Thiên một mình động thủ sao?  

Vẻ mặt Bạch Mi trưởng lão trầm xuống, hỏi vị đệ tử này.  

– Vâng, Lục Lâm Thiên kia chỉ một chiêu là đánh lại Chu Bảo Điền, sau đó trong chớp mắt đánh ngã đám người còn lại. Thực lực của hắn quá mức kinh khủng.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.