Chương trước
Chương sau
Lưu Nhất Thủ cảm kích:  

– Ta biết rồi, đa tạ chưởng môn.  

Đôi mắt trong veo ngấn lệ, biết Lục Lâm Thiên sắp đi làm Lục Tâm Đồng khóc suốt đêm:  

– Hu hu, ca ca, Tâm Đồng sẽ nhớ ca ca.  

Lục Lâm Thiên vuốt đầu Lục Tâm Đồng, hắn cũng luyến tiếc:  

– Tâm Đồng ngoan, ca ca sẽ nhanh chóng trở về.  

Thiên Sí Tuyết Sư bay lượn trên bầu trời, đôi cánh chấn động dòng không khí.  

– Grao grao!  

Lục Lâm Thiên nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, nhẹ nhàng nói:  

– Tuyết Sư, chúng ta đi.  

Lục Lâm Thiên phất tay với đám người bên dưới. Thiên Sí Tuyết Sư nhanh như tia chớp vọt tới trước.  

Lục Tâm Đồng hét to:  

– Ca ca, Tâm Đồng sẽ cố gắng tu luyện chờ ca ca trở về!  

Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư mấy canh giờ, sơn mạch Vụ Đô bao la vô biên ngay trước mặt.  

Lục Lâm Thiên ngước nhìn sơn mạch Vụ Đô, thì thào:  

– Vân Dương tông, ta đã trở về.  

Tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư cực nhanh nhưng không thể ra khỏi sơn mạch Vụ Đô trong vòng ba, năm ngày. Từ sơn mạch Vụ Đô đến thành Vụ Đô cần nửa tháng.  

Ban đêm, trong một sơn cốc ở sơn mạch Vụ Đô có một tiểu đội mười người ngồi quanh đống lửa.  

Vù vù vù!  

Chợt một bóng dáng nhanh như tia chớp từ trên trời giáng xuống, chỉ có không gian nhẹ dao động.  

Đội dong binh đoàn bừng tỉnh, các thành viên nhanh chóng thụt lùi.  

– Có yêu thú phi hành, cẩn thận!  

Vũ Giả có thể kiếm ăn trong sơn mạch Vụ Đô đều có lực phản ứng cực cao, chỉ một giây đã vọt ra xa.  

Bóng người đó tốc độ nhanh vượt qua dự đoán của mọi người.  

– Lại đây đi!  

Bóng người áo xanh chớp mắt xuất hiện, trảo ấn kéo theo lực lượng cuồng bạo hùng hổ xẹt qua. Mơ hồ thấy người áo xanh đeo bao tay sắc bén lóe ánh sáng lạnh.  

Vũ Sư ngũ trọng bên trái bị giật đứt cánh tay, gã rút lên:  

– A!  

Mặt Vũ Sư ngũ trọng trắng bệch.  

Người áo xanh không dừng lại, tay trái chộp Vũ Sư ngũ trọng vào tay, chân khí ngưng tụ thành đôi cánh sau lưng bay vọt lên cao.  

Đám người vẻ mặt kinh hoàng:  

– Là Vũ Giả phong hệ, mọi người cẩn thận!  

Người đánh lén không phải yêu thú phi hành mà là Vũ Giả phong hệ. Nhưng Vũ Giả phong hệ bắt đi một người rồi mất tích, đám người thầm thắc mắc.  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bay lượn, thanh niên đứt tay đã thành cái xác khô trước mặt Lục Lâm Thiên. Linh hỏa hiện ra trong tay Lục Lâm Thiên đốt thanh niên thành tro tàn.  

Mới rồi người đánh lén tiểu đội dong binh trong sơn cốc chính là Lục Lâm Thiên. Bay trong sơn mạch Vụ Đô bình thường yêu thú tam giai mất hai tháng, dù tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư tăng nhanh nhiều, nhưng cộng với thời gian nghỉ ngơi cũng cần hơn một tháng để ra khỏi đây. Trong thời gian ở sơn mạch Vụ Đô tất nhiên Lục Lâm Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.  

Thôn phệ một Vũ Sư ngũ trọng xong Lục Lâm Thiên cảm giác năng lượng chân khí trong người mới được lửng dạ. Hiện tại Lục Lâm Thiên là Vũ Sư thất trọng, hắn dư sức thôn phệ một Vũ Sư bát trọng. Trong tiểu đội vừa rồi chỉ có Vũ Sư ngũ trọng là thực lực cao nhất.  

Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng chậm rãi luyện hóa năng lượng chân khí mình vừa thôn phệ được. Thời gian trôi dần, Thiên Sí Tuyết Sư bay suốt đêm không ảnh hưởng Lục Lâm Thiên.  

Một ngày sau, Lục Lâm Thiên luyện hóa hết chân khí Vũ Sư ngũ trọng, đẳng cấp tu vi từ Vũ Sư thất trọng sơ kỳ miễn cưỡng đến trung kỳ, thậm chí còn kém một chút mới tới.  

Lục Lâm Thiên thở hắt ra hơi đọng trong đan điền khí hải:  

– Phù.  

Lục Lâm Thiên mở ra đôi mắt sáng, ước chừng cứ liên tục cắn nuốt hơn một tháng sẽ đến Vũ Sư cửu trọng. Trong sơn mạch Vụ Đô khó bắt Linh Sư, có lẽ linh lực sẽ chậm chạp hơn.  

Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh, một số yêu thú phi hành gần đó cảm giác hơi thở từ người nó liền trốn thật xa.  

Mấy canh giờ sau, Lục Lâm Thiên để cho Thiên Sí Tuyết Sư nghỉ ngơi một lúc, hắn lại thôn phệ một Vũ Sư tứ trọng.  

Bảy ngày sau, chính giữa một dãy sơn mạch, Lục Lâm Thiên thở mạnh ra, hơi đổi sắc mặt. Đã đến khu vực nguy hiểm trong sơn mạch Vụ Đô, phạm vi khu vực nguy hiểm khá lớn, Thiên Sí Tuyết Sư phải bay ba ngày mới vượt qua được.  

Đến khu vực này làm Lục Lâm Thiên hơi căng thẳng. Lúc trước trong khu vực nguy hiểm, Lục Lâm Thiên chính mắt thấy thực lực của mấy con yêu thú tứ giai, ngũ giai.  

Yêu thú tứ giai, ngũ giai là yêu thú trung giai, có thể nói tiếng người, thực lực cực kỳ cường đại.  

Lục Lâm Thiên tự tin có thể trốn khỏi yêu thú tứ giai bình thường, nhưng nếu gặp yêu thú ngũ giai phi hành chưa chắc Thiên Sí Tuyết Sư bay thoát khỏi. Cho nên Lục Lâm Thiên không dám lơ là, tuy hắn rất muốn bắt một con yêu thú tứ giai mang theo nhưng thực lực hiện tại chưa đủ tầm. Nếu cộng thêm Tiểu Long có lẽ Lục Lâm Thiên có thể liều mạng, nhưng Tiểu Long hiện đang chuẩn bị đột phá, Lục Lâm Thiên tốt nhất là đừng mạo hiểm.  

Một đường bay nhanh, Lục Lâm Thiên bay trên cao không dám ở lại lâu trong khu vực nguy hiểm, chờ vượt qua khu vực nguy hiểm sẽ an toàn hơn nhiều.  

Trong bảy ngày này ba ngày gần đây Lục Lâm Thiên lại thôn phệ một Vũ Sư tứ trọng, cộng với một Vũ Sư ngũ trọng, hai Vũ Sư tứ trọng. Tu vi thực lực của Lục Lâm Thiên đã đến đỉnh Vũ Sư thất trọng, thực lực tăng mạnh hơn nhiều lúc trước.  

Ngày thứ hai sau khi vào khu vực nguy hiểm, Lục Lâm Thiên đang tu luyện trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư chợt nhíu mày nói:  

– Sắp bắt đầu đột phá sao?  

Tiểu Long mấp máy trong ngực Lục Lâm Thiên, vô số năng lượng được khuếch tán.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Tuyết Sư, chúng ta đáp xuống đi.  

Tiểu Long đã đến bờ đột phá, phải đáp xuống đất, trên trời cao thì Tiểu Long không đột phá được.  

Vù vù vù!  

Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư vạch đường cong lao xuống một sơn mạch, đáp xuống một hiệp cốc.  

Vù vù vù!  

Một luồng sáng vàng bắn ra từ ngực Lục Lâm Thiên rơi xuống một khoảnh cỏ dại trong hiệp cốc. Khí thế hùng hồn chậm rãi dâng cao, Tiểu Long bình tĩnh đột phá.  

Người Tiểu Long bao phủ ánh sáng rực rỡ, Uy hϊếp kỳ dị dâng cao. Khí thế tăng vọt chứa sự cuồng bạo đáng sợ. Khí thế xuyên thấu linh hồn người. Thiên Sí Tuyết Sư ở gần đó bắt đầu táo bạo bất an, vì nó ở chung với Tiểu Long lâu nên không đến nỗi sợ hãi.  

Ngay lúc này Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:  

– Nguy rồi, có yêu thú đến!  

Trong khu vực nguy hiểm nhất sơn mạch Vụ Đô khắp nơi là yêu thú lợi hại, khí thế từ Lục Lâm Thiên rất có thể hấp dẫn yêu thú khác tìm đến. Lục Lâm Thiên cảm ứng tinh thần, đã có một con yêu thú lợi hại lao nhanh đến.  

Vù vù vù!  

Trong rừng cây bên ngoài hiệp cốc có luồng sáng đỏ nhảy vọt mấy cái chớp mắt đáp xuống tảng đá to bên ngoài hiệp cốc.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm yêu thú trên tảng đá to ngoài hiệp cốc, biến sắc mặt nói:  

– Là Huyết Tích Dịch!  

Sợ cái gì là cái đó đến, yêu thú đến tấn công chính là Huyết Tích Dịch, yêu thú thổ hệ tứ giai sơ kỳ.  

Lúc Lục Lâm Thiên đi khắp nơi từng thấy Huyết Tích Dịch, cao hai thước, cái đuôi dài trăm thước, miệng dẹp to, lưỡi dài ngoằng, thân mình đỏ như máu, vảy dày phủ lên toàn thân, đôi mắt như chuông đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.