Chương trước
Chương sau
Nữ nhân áo trắng giận:  

– Ngươi…!  

Lục Lâm Thiên không để nữ nhân áo trắng nói hết, tiếp tục bảo:  

– Cầm giả có năm điều không đàn, cũng gọi là ngũ giới. Thứ nhất, gió rít mưa rào không đàn. Gió rít thanh khô, mưa rào âm trúc trắc, cho nên không đàn.  

– Thứ hai, không đàn hồng trần. Vì phố thị huyên náo, tạp âm không yên, nặng tục khí, trái với cầm cao nhã.  

– Thứ ba, không đàn cho tục nhân nghe. Người thô tục phố phường không hiểu thú vui tao nhã, không biết phong tình, khó cảm cái diệu của cầm đạo, không là tri âm.  

– Thứ bốn, không ngồi không đàn. Cầm giả cần bình tĩnh ung dung, không thể nóng nảy. Cho nên cầm giả không được đứng đánh đàn.  

– Thứ năm, y phục không ngay ngắn không đàn. Cầm giả khi đánh đàn thì thể xác và tinh thần phải sạch sẽ.  

Không biết có phải nữ nhân áo trắng bị mấy lời Lục Lâm Thiên nói rung động, nàng hỏi tới:  

– Đánh đàn còn phải chọn thời gian và địa điểm sao?  

– Có thể nói như vậy.  

Lục Lâm Thiên bình tĩnh nói:  

– Cầm giả tức cẩm, ôn dưỡng tính tình, không xa hoa, không dâʍ ɖu͙©. Nếu đánh đàn phải chọn tĩnh thất cao trai, hoặc trên tầng lầu, hoặc trong rừng cây, hoặc trên đỉnh núi, hoặc bên dòng nước. Lương đình trong rừng trúc của tiền bối không tệ.  

Lục Lâm Thiên tạm dừng một lúc, nói tiếp:  

– Khi đánh đàn phải trong đêm trăng thanh gió mát, lòng không tạp niệm, khí huyết bình ổn thì mới thần hợp linh, cùng đạo hợp diệu. Chỉ tiếc cầm giả khó gặp tri âm.  

Nữ nhân áo trắng thì thào:  

– Khó gặp tri âm…  

Dường như nữ nhân áo trắng nhớ đến điều gì.  

Lục Lâm Thiên thấy hết, thầm cười trong bụng.  

Mặt ngoài Lục Lâm Thiên nghiêm túc nói:  

– Ta vốn không đánh đàn, không gặp tri âm thì ta thà một mình với trăng thanh gió mát, rừng rậm đá núi, khỉ hoang hạc già, đánh đàn cho vui còn hơn cho người nghe.  

Nữ nhân áo trắng nét mặt sa sầm hỏi:  

– Hay ngươi cho rằng ta không đủ tư cách nghe ngươi đánh đàn?  

Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:  

– Tất nhiên là không, tiền bối hoàn toàn đủ tư cách. Bây giờ có thể đàn.  

Tay trái ấn dây, tay phải gãy.  

Đinh!  

Tiếng cầm đầu tiên vang lên, làn điệu du dương như tắm trong gió xuân. Nói về thất huyền cầm, không phải Lục Lâm Thiên khoe gì nhưng kiếp trước hắn từng nghiêm túc học một thời gian. Đương nhiên không phải Lục Lâm Thiên có hứng thú với cầm cổ, chẳng phải trong lớp học cầm có hoa khôi hắn thầm mến ba năm. Kết quả Lục Lâm Thiên vừa mới báo danh học thì hoa khôi đã đã tốt nghiệp.  

Cổ cầm âm lượng nhẹ mà ẩn, Lục Lâm Thiên cố gắng vì mạng nhỏ của mình nên tập trung tinh thần. Lục Lâm Thiên nhớ lão sư dạy cầm từng nói đánh đàn cũng là đàn cho mình, chỉ khi mình bị cảm động mới làm người cảm động. Muốn đàn tốt yếu quyết là tâm tình và tự nhiên. Thiên nhân hợp nhất là chốn thiên đường cho cầm giả, mới rồi Lục Lâm Thiên nói một đống lời đó không hoàn toàn là bậy bạ.  

Năm ngón tay phải Lục Lâm Thiên bắt đầu gảy, móc, vỗ, nâng, vuốt, đánh, nảy, nhấn, từng giai điệu du dương uyển chuyển chảy ra.  

Lục Lâm Thiên tĩnh tâm tập trung tinh thần, tiếng cầm xa xưa tràn đầy tình cảm, cổ xưa mà trang nhã, rời xa thế tục. Nếu là người kiếp trước có mặt lắng nghe biết ngay Lục Lâm Thiên đàn bài ‘Mai Hoa Tam Lộng’, tinh phẩm trong cầm.  

Lục Lâm Thiên hé môi hát:  

– Đốm lửa ánh đèn, tiếng người văng vẳng, ca không hết loạn thế phong hỏa. Mấy độ luân hồi, mấy đời liếc mắt nhìn lại. Rốt cuộc vì đâu một thân Giang Nam yên vũ, phúc thiên hạ, tạo phúc thiên hạ, khi hoa tàn chỉ là thoáng qua, nửa đời nhung mã. Muôn đời luân hồi, một thoáng xuân mang đi hồng nhan già, hoa rụng người mất hai không biết. Nửa đời lưu ly, ly biệt buồn thương diễn ra trong kết thúc. Trầm luân mê mẩn, ai có thể thức tỉnh?  

Nghe Lục Lâm Thiên khẽ hát, nữ nhân áo trắng ngạc nhiên, lát sau mi mắt khép, khuôn mặt thả lỏng chìm đắm trong đó.  

Lục Lâm Thiên tiếp tục hát:  

– Nửa ngọn thanh đăng, cổ phật làm bạn, đêm trăng góc thành, phong bình lầu các. Một vòng tuổi hoa một khúc hát, khói ấm sơ trang, ba ngàn tóc tơ như dòng nước, vì quân điểm họa thành si. Tích lũy một đời cuồng si biết gửi cho ai? Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây không người lắng nghe. Một khúc đàn không, quấn quanh Hán Phú nguyên khúc. Một cây tỳ bà, mịt Đường thi Tống từ. Tà lãm tàn tiêu, si luyến mưa thanh minh, phồn hoa mất hết, ai hứa hẹn cho ta một khúc thiên hoang địa lão?  

Khúc Mai Hoa Tam Lộng làn điệu uyển chuyển, tuy là giai điệu của người xưa nhưng giống như Lục Lâm Thiên đặc biệt viết lời cho nữ nhân áo trắng. Đoán chừng năm mươi phần trăm nữ nhân áo trắng bị thất tình, vì khiến nàng sinh ra cộng minh nên Lục Lâm Thiên giở chút thủ đoạn nhỏ.  

Khúc nhạc dần kết thúc, bất giác Lục Lâm Thiên chìm đắm vào đó, tiếng cầm nhập vào đầu. Tiếng cầm như ngạo mai trên vách vực, u lan trong khe cốc, biển tre dưới áng mây, thủy tiên bên dòng suối, không đến đẳng cấp quanh quẩn bên tai ba ngày nhưng cũng đến cảnh giới nhất định. Cộng với Lục Lâm Thiên dùng thất huyền cầm, phối hợp làn điệu uyển chuyển của Mai Hoa Tam Lộng, ngũ huyền cầm không cách nào đàn được như vậy.  

Lục Lâm Thiên tự biết cầm nghệ không bằng nữ nhân áo trắng, hắn đành chiếm chút ưu thế nhờ vào thất huyền cầm.  

Giai điệu cuối cùng dứt, Lục Lâm Thiên ngoái đầu nhìn. Thiếu nữ đứng bên cạnh hoàn toàn chìm trong khúc nhạc, nữ nhân áo trắng thì từ từ mở mắt ra.  

Một lát sau nữ nhân áo trắng nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, nói:  

– Thất huyền cầm quả nhiên cực diệu, nhưng cầm kỹ của ngươi bình thường. Nếu không có diệu dụng của thất huyền cầm e rằng ngươi không đàn được khúc nhạc này. Bài này rất khá, ngươi điền lời cực tốt. Nhưng khi ngươi hát lên rõ ràng là không đồng cảm vẫn cố truyền tải cái buồn, không ốm mà rên.  

Lục Lâm Thiên giật mình nói:  

– Tiền bối quá sâu sắc!  

Ánh mắt của nữ nhân áo trắng thật sắc bén, Lục Lâm Thiên đàn khúc nhạc ai oán vì hùa theo nàng. Lục Lâm Thiên chưa từng thất tình, thậm chí chưa yêu ai bao giờ làm sao hiểu được yêu hận triền miên?  

Nữ nhân áo trắng lạnh nhạt nói:  

– Nghĩ tình ngươi hiểu cầm, hãy đi đi, ta tha mạng cho ngươi. Lần sau còn dám đến nữa sẽ gϊếŧ không tha!  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Tiền bối, ta đến tìm Quỷ Tiên Nữ tiền bối, sau khi tìm được sẽ đi ngay.  

Mục đích của Lục Lâm Thiên là tìm Quỷ Tiên Nữ, nếu hắn đi bây giờ sẽ uổng công.  

Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói:  

– Ta nói rồi, nơi này không có Quỷ Tiên Nữ.  

Khuôn mặt xinh đẹp đã thay sắc lạnh băng.  

Lục Lâm Thiên ngần ngừ một lúc, nói:  

– Tiền bối, là Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh kêu ta đến.  

Lục Lâm Thiên thầm đoán nữ nhân áo trắng có năm mươi phần trăm là Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh, nhưng xem tuổi thì không giống.  

Lục Lâm Thiên nói xong quan sát kỹ phản ứng của nữ nhân áo trắng qua đó suy đoán.  

Nữ nhân áo trắng hừ lạnh một tiếng:  

– Hừ!  

Khí lạnh tăng mạnh, nữ nhân áo trắng đánh ra thủ ấn, vài luồng sáng ngưng tụ lại.  

Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống thầm nghĩ:  

– Nguy rồi!  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng thụt lùi.  

Vù vù vù!  

Lục Lâm Thiên cứ tưởng nữ nhân áo trắng xuống tay với hắn, nhưng nàng đánh ra vài luồng sáng rồi cùng thiếu nữ biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.