Chương trước
Chương sau
Cả sơn mạch đồ sộ, ngẫu nhiên cô phong sừng sững. Trong sơn mạch cây cối sum xuê, tre xanh rợp bóng, vách núi cheo leo, có con sông chảy qua.  

Lục Lâm Thiên nói với Thiên Sí Tuyết Sư:  

– Tuyết Sư, chậm lại chút, ta tìm chỗ.  

Lục Lâm Thiên nhìn kỹ bên dưới. Theo Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh nói thì trong Bạch Vân Hiệp có khói trắng dày che bên trên, người bình thường không dám đi vào. Cái này không khó tìm, nhưng không có địa chỉ cụ thể, đi vào sơn mạch mênh mông này thì hơi khó kiếm.  

Một lát sau, một dãy núi cheo leo xanh rì đập vào mắt Lục Lâm Thiên, mây mù uốn lượn khúc chiết.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Là chỗ này! Tuyết Sư, chúng ta đáp xuống đi.  

Thiên Sí Tuyết Sư từ giữa không trung lao nhanh xuống. Lục Lâm Thiên đặt chân trên đỉnh núi nhìn đằng trước. Phương xa có mấy ngọn núi sừng sững, dãy núi trập trùng, xanh ngắt vừa cao vừa dốc. Mây mù che phủ, chính giữa có một hiệp cốc dài.  

Lục Lâm Thiên mừng thầm:  

– Đây là Bạch Vân Hiệp!  

Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh miêu tả về Bạch Vân Hiệp thì đúng là chỗ này.  

Lục Lâm Thiên thu Thiên Sí Tuyết Sư vào không gian thú nang,hắn đi vào hiệp cốc. Bạch Vân Hiệp rất đặc biệt, hai bên rợp bóng cây xanh, có hoa dại tô điểm, phong cảnh ven hiệp cốc xinh đẹp rực rỡ. Nhưng bên trên hiệp cốc che kín mây mù.  

Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến lên, nửa ngày sau hắn xuyên qua hiệp cốc dài. Lục Lâm Thiên làm theo lời Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh dặn, đóng cái bè gỗ nhỏ dọc theo dòng sông nhỏ nghịch lưu mà lên. Xung quanh có nhiều ngã rẽ nhưng Lục Lâm Thiên không quan tâm.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ nếu không có địa chỉ cụ thể thật khó tìm được Quỷ Tiên Nữ, nơi này tựa như mê cung. Lão độc vật biết cụ thể chỗ này, sợ là mối quan hệ của hai người không đơn giản.  

Lục Lâm Thiên ngược dòng lên khoảng ba ngàn thước đến một sơn cốc bên bờ. Lục Lâm Thiên thầm mừng, hắn nhanh chóng nhảy lên sơn cốc.  

Trong sơn cốc rợp sắc tre xanh, có nhiều hoa dại cây xanh, dạt dào sự sống.  

Lối vào sơn cốc, trên một tảng đá to viết bốn chữ bằng máu, trông rất rùng rợn.  

[Ai tự tiện xông vào, chết.]  

Lục Lâm Thiên đang do dự có nên vào trong không, chợt nghe tiếng trời từ xa chậm rãi vọng lại. Thanh âm chui vào tai đánh thức linh hồn, lúc đầu nhịp nhẹ tựa suối chảy róc rách từ trên núi đổ xuống. Dần dần thanh âm trong trẻo tựa mưa phùn đầu xuân.  

Lòng Lục Lâm Thiên run lên, nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn chứa lực lượng kỳ dị hấp dẫn hắn lắng tai nghe. Giai điệu xoay quanh trên đỉnh đầu lại như tiếng thì thầm, Lục Lâm Thiên chìm đắm trong đó.  

– Oanh oanh yến yến xuân xuân, hoa hoa liễu liễu chân chân, sự sự phong phong vận vận. Kiều kiều nộn nộn, đình đình đương đương nhân nhân.  

Thanh âm trong trẻo êm tai chậm rãi kể tâm sự của thiếu nữ, dịu dàng nhẹ nhàng. Chợt âm sắc thay đổi, trong du dương xen lẫn ai oán.  

– Ngày nay quận trai lạnh, chợt nhớ khách trong núi.  

– Giản để thúc kinh tân, quy lai chử bạch thạch.  

– Muốn uống hớp rượu nhạt, xua gió lẹnh đêm mưa.  

– Lá rơi đầy núi vắng, đi đâu tìm tung tích.  

– Sông rộng vân đê, đoạn nhạn khiếu tây phong.  

– Ngày nay nghe mưa rơi xuống mái hiên, tóc mai đọng ánh sao.  

– Bi hoan ly hợp luôn vô tình, nhấm nháp chuyện cũ dần đến trời sáng.  

Thanh âm ai oán triền miên, có chút kiều diễm tình ý, cầm âm hòa hợp, ẩn ý sâu sắc, như oán như than. Lục Lâm Thiên nghe mà chìm trong ý cảnh, không kịp được đi theo tiếng cầm. Giọng nữ lại đàn hát.  

– Cầm tay nhìn nhau mắt lệ không nói nên lời.  

– Năm xưa đã qua, ngày đẹp vui vẻ có ích chi.  

– Dù có ngàn loại phong tình, biết nói cùng ai?  

– Ba xuân qua đi chư phương tận, chuyện phồn hoa tan hương trần. Trút nỗi niềm vào dao cầm, thiếu tri âm, gảy đàn có ai nghe?  

– Sóng mắt đưa ý, hận mật ước, vội vàng chưa xong. Rất nhiều phiền não chỉ vì khi đó để lại tình.  

Thanh âm truyền đến, xuyên thấu chân trời du dương trôi xa. Lục Lâm Thiên chìm trong khúc nhạc thật lâu sau mới lấy lại tinh thần. Trong biển tre xanh có một lương đình dựng bằng tre, hai bóng người ở trong đó. Một thiếu nữ thanh tú khoảng mười bảy, tám tuổi đứng sau lưng một nữ nhân áo trắng. Chỉ thấy lưng nữ nhân áo trắng, nhìn hình dáng thì biết là một nữ nhân tuyệt sắc. Trước mặt nữ nhân, trên bệ tre đặt một chiếc cầm cổ dài.  

Thiếu nữ mười bảy, tám tuổi dường như bị hút vào ý cảnh ai oán, nàng thẫn thờ đứng. Thiếu nữ khá xinh, cách ăn mặc rất nóng bỏng.  

Cung trang đỏ dán sát người, ngực cao vυ”t, tuổi nhỏ nhưng phát dục rất tốt. Đặc biệt váy ngắn trên đầu gối một khúc, lơ lửng giữa đùi, nếu ngồi xuống khom lưng sẽ thấy ngay phong cảnh bên trong. Cặp chân dài mang giày da ống cao, hấp dẫn mà nóng bỏng.  

Khúc nhạc ngừng, Lục Lâm Thiên bật thốt:  

– Từ hay, nhạc hay!  

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, ngước lên nhìn Lục Lâm Thiên, vẻ mặt ngạc nhiên như thấy quỷ.  

Thiếu nữ hỏi nữ nhân áo trắng:  

– Sư phụ, đây có phải là nam nhân không? Có nam nhân đến!  

Nữ nhân áo trắng đứng dậy:  

– Ngươi là ai? Tại sao đến đây?  

Nữ nhân áo trắng xoay người lại, khuôn mặt quốc sắc thiên hương đập vào mắt Lục Lâm Thiên.  

Tóc tơ bới cao, mặt hoa da phấn, mắt hạnh mũi quỳnh, môi anh đào. Nữ nhân mặc váy trắng đơn giản, trắng thuần khiết không tỳ vết, quang hao ẩn hiện. Mặt mày yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp, khoảng hai mươi tám, chín tuổi. Nữ nhân đẹp như tiên, toát ra khí chất không dính chút khói lửa nhân gian.  

Tim Lục Lâm Thiên đập nhanh. Nữ nhân quá đẹp, nhưng xem bộ dáng nàng chưa tới ba mươi tuổi, chắc không phải Quỷ Tiên Nữ. Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh và Quỷ Tiên Nữ nên cùng tuổi với nhau, sẽ không trẻ như vậy.  

Lục Lâm Thiên hành lễ nói:  

– Ta tên Lục Lâm Thiên, vừa rồi nghe tiếng cầm như tiếng trời, theo thanh âm tìm đến đây. Có gì đắc tội xin tiểu thư đừng trách.  

Nữ nhân áo trắng phát ra khí lạnh:  

– Nơi này không hoan nghênh người ngoài, ai tự tiện xông vào thì chết. Ngươi không trông thấy cảnh cáo bên ngoài sao?  

Thoáng chốc tay ngọc vươn ra từ ống tay áo, ánh sáng lục chói mắt bắn ra. Lục Lâm Thiên giật nảy mình, nhanh chóng thụt lùi. Dây leo rậm rạp bao phủ quanh thân Lục Lâm Thiên, không gian bị vặn vẹo, hắn không có sức đánh trả.  

Lục Lâm Thiên biến sắc mặt nói:  

– Tiểu thư, tiền bối, ta đến tìm Quỷ Tiên Nữ, lỡ nghe tiếng cầm tìm đến nhưng người cũng không cần tấn công ta chứ?  

Chân khí bộc phát từ người Lục Lâm Thiên nhưng không thể tránh thoát dây leo rậm rạp, thực lực của đối phương quá mạnh, cường đại tới mức hắn không chống cự được. Lục Lâm Thiên thầm hút ngụm khí lạnh, đẳng cấp thực lực thế này chắc chắn là Vũ Suất. Chẳng lẽ người này chính là Quỷ Tiên Nữ sao?  

Nữ nhân áo trắng hơi thay đổi sắc mặt sau đó lại lạnh nhạt nói:  

– Nơi này không có Quỷ Tiên Nữ gì, dù ngươi nghe tiếng cầm tìm đến, nếu ngươi là nữ nhân thì ta còn tha mạng cho. Đáng tiếc ngươi là nam nhân, nên ngươi phải chết!  

Lục Lâm Thiên hét to:  

– Tiền bối, ta không phải nam nhân! Thật sự, tiền bối không thể gϊếŧ ta!  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Theo khía cạnh tâm lý học thì loại nữ nhân này rõ ràng bị thương chuyện tình cảm nên hận nam nhân thấu xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.