Chương trước
Chương sau
Hai luồng chỉ quang vừa bắn ra đã bị vô số xúc tu tia sáng đen ăn mòn thành sương khói. Chỉ ấn không gây ảnh hưởng gì cho xúc tu tia sáng đen, chúng nó nhanh như tia chớp bao phủ toàn thân thanh niên Vũ Sư.  

Vù vù vù!  

Vô số xúc tu tia sáng đen vặn vẹo bao phủ, thanh niên Vũ Sư biến sắc mặt. Những xúc tu tia sáng đen chui vào trong cơ thể thanh niên.  

Bùm bùm bùm!  

Cùng lúc đó, tiếng nổ trầm đυ.c vang lên, thân thể thanh niên nổ tung. Trong không trung chỉ còn lại huyết vụ màu đen khuếch tán bốn phía, vụ nổ bạo động, huyết vụ tứ tán. Mười mấy đệ tử Cửu Hoa Môn dính phải huyết vụ nháy mắt quần áo bị ăn mòn, da dẻ thối rữa.  

Tiếng gào rú thảm thiết vang lên:  

– A!  

Các đệ tử Cửu Hoa Môn gào lên thê thảm rớt xuống yêu thú Phá Phong Lộ.  

Trưởng lão họ Triệu lập tức dựng hộ thân cương khí mới may mắn thoát nạn, biểu tình kinh hoàng.  

Trưởng lão họ Triệu thì thào:  

– Linh Giả… Linh Giả…  

Vù vù vù!  

Dưới chân Cửu Hoa Sơn phía xa một đống người lao nhanh đến, người Cửu Hoa Môn đã đến.  

Một tiếng quát lớn truyền đến:  

– Ai càn rỡ trong đại bàn Cửu Hoa Môn ta!?  

Mười mấy người xuất hiện trong tầm mắt, là chưởng môn Cửu Hoa Môn Mạc Thiên Vấn, các trưởng lão vội vàng chạy đến.  

Lục Lâm Thiên chào hỏi:  

– Mạc Thiên Vấn, chúng ta lại gặp mặt.  

Lục Lâm Thiên nhìn đám người Cửu Hoa Môn. Hai Vũ Tướng, mười mấy Vũ Phách. Trên Cửu Hoa Sơn phía xa có tám, chín trăm đệ tử rầm rộ kéo đến. Thực lực tổng thể này mạnh hơn Phi Linh Môn.  

Đám người Mạc Thiên Vấn nhìn Lục Lâm Thiên đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư bay giữa trời.  

– Lục Lâm Thiên, là tiểu tử nhà ngươi?  

Mạc Thiên Vấn xem xét ba trăm đệ tử Phi Linh Môn, nhìn đống huyết vụ trước mặt, gã biến sắc mặt nhỏi:  

– Chuyện gì xảy ra?  

Trưởng lão họ Triệu trả lời:  

– Bẩm chưởng môn, thiếu chưởng môn đã bị gϊếŧ.  

Mạc Thiên Vấn ngây như phỗng:  

– Cái gì?  

Hồi lâu sau trán Mạc Thiên Vấn nổi gân xanh, biểu tình cực kỳ tức giận.  

Mạc Thiên Vấn hét to một tiếng:  

– Là ai làm?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh thản nhiên nói:  

– Là ta.  

Mạc Thiên Vấn đằng đằng sát khí hăm dọa Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:  

– Mặc kệ ngươi là ai, ta sẽ khiến ngươi đền mạng cho nhi tử của ta!  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng cười:  

– Vậy sao? Ta sẽ tiễn phụ tử các ngươi xuống âm tào địa phủ gặp nhau.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không thèm quan tâm Mạc Thiên Vấn đe dọa.  

Lục Lâm Thiên nói với Thiên Sí Tuyết Sư:  

– Tuyết Sư, dạy ba con chim nhỏ một bài học.  

Thiên Sí Tuyết Sư rống to:  

– Grao grao!  

Thanh âm chấn động không gian gợn sóng, thanh âm điếc tai xuyên thấu phương xa.  

– Két!  

Ba con Phá Phong Lộ Cửu Hoa Môn xao động. Khí thế của Thiên Sí Tuyết Sư trấn áp, mặc kệ người Cửu Hoa Môn cố gắng trấn an thì ba con Phá Phong Lộ vẫn nổi loạn.  

Tiểu Long không cam lòng yếu thế, co duỗi lưỡi gầm gừ:  

– Gri gri!  

Khí thế vô hình bao phủ bốn phía.  

Ba con Phá Phong Lộ run rẩy, đôi cánh cứng ngắc lảo đảo như say rượu.  

– A!  

Đệ tử Cửu Hoa Môn trên lưng ba con Phá Phong Lộ té từ trên cao xuống. Trưởng lão họ Triệu đứng trên lưng Phá Phong Lộ cũng lảo đảo, biểu tình kinh hoàng. Yêu thú của đối phương rõ ràng có huyết mạch rất cao, nếu Phá Phong Lộ không bị áp chế tuyệt đối thì đã không như thế này.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:  

– Chết đi!  

Ánh sáng đen bộc phát từ người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, khói đen bao phủ cả bầu trời. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhanh như tia chớp biến mất khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Khi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh xuất hiện đã đến trước mặt trưởng lão họ Triệu Cửu Hoa Môn, khói đen đậm đặc lan tỏa. Chưởng ấn ánh sáng đen vỗ ra, không gian bị vặn vẹo, chưởng ấn bao phủ trưởng lão họ Triệu.  

Trưởng lão họ Triệu biến sắc mặt nhanh chóng đánh ra thủ ấn nhưng chợt phát hiện không thể nhúc nhích. Không gian nơi trưởng lão họ Triệu đứng hoàn toàn vặn vẹo, chân khí bị đóng băng, ánh sáng đen toảm ùi hôi phong kín không gian chui vào người trưởng lão họ Triệu. Ánh sáng đen nhanh như tia chớp xộc vào não trưởng lão họ Triệu.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đổi thủ ấn:  

– Phá!  

Cơ thể trưởng lão họ Triệu nổ tung, hóa thành huyết vụ tung tóe trong không trung. Tu vi Vũ Phách không đối kháng nổi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, hai người cách biệt thực lực quá lớn. Phá Phong Lộ bị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh gϊếŧ, cái xác khổng lồ nặng nề té ngã dưới đất.  

– Linh Suất, là cường giả Linh Suất!  

Ngay lúc này, Mạc Thiên Vấn, đám đệ tử Cửu Hoa Môn đã nhìn ra lão nhân áo đen đứng trong không trung là cường giả Linh Suất. Chỉ khi đến đẳng cấp Linh Suất mới lơ lửng giữa trời được. Nhưng bọn họ không biết mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.  

– Grao grao!  

Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long chấn nhϊếp hai con Phá Phong Lộ ủ rũ. Đệ tử Cửu Hoa Môn trên Phá Phong Lộ té từ trời cao xuống, ai nấy gào rú thảm thiét, té đứt tay gãy chân.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đáp xuống cạnh Mạc Thiên Vấn, hỏi móc:  

– Chẳng phải muốn báo thù cho nhi tử của ngươi sao? Thế nào? Sao vẫn chưa ra tay?  

Mạc Thiên Vấn biến sắc mặt nói:  

– Đại nhân, đây là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Không biết đại nhân và Phi Linh Môn có quan hệ gì?  

Trước mặt cường giả Linh Suất, cơn giận của Mạc Thiên Vấn biến thành kinh sợ.  

Lục Lâm Thiên để Lục Tâm Đồng ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, hắn mang Tiểu Long nhảy xuống đất.  

– Mạc Thiên Vấn, vị này là đại trưởng lão của Phi Linh Môn ta. Cửu Hoa Môn phái người ám sát ta, thủ đoạn qua vô sỉ!  

Lòng Mạc Thiên Vấn lạnh lẽo:  

– Đại trưởng lão của Phi Linh Môn?  

Phi Linh Môn có cường giả Linh Suất, sao có thể như vậy? Cường giả như vậy làm sao ở trong Phi Linh Môn được?  

Mạc Thiên Vấn hơi thụt lùi, biểu tình kinh khủng hỏi:  

– Các ngươi muốn sao? Nếu ngươi đối phó Cửu Hoa Môn ta thì Quỷ Vũ tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi!  

Quỷ Vũ tông thì sao?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:  

– Hiện tại ngươi chết được rồi!  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lao hướng Mạc Thiên Vấn.  

Mạc Thiên Vấn nét mặt sa sầm quát:  

– Ta liều mạng với ngươi!  

Mạc Thiên Vấn dù gì là chủ một môn, thực lực Vũ Tướng ngũ trọng, bị dồn đến đường cùng tất nhiên không cam lòng. Mạc Thiên Vấn nhanh chóng đánh ra thủ ấn, bàn tay co lại, ánh sáng đỏ lấp lóe trên nắm đấm. Ánh sáng đỏ kéo dài hóa thành ngọn lửa nóng cháy.  

Lửa cháy hừng hực bao phủ không gian, lửa rít gào bốc lên, một mảnh tiếng rít gió nóng cháy đổ ập hướng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười nhạt, mắt bắn ra tia sáng lạnh. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bình tĩnh nhìn ngọn lửa ập đến, lão không thèm né. Tay Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh kết ấn, quanh thân ngưng tụ linh hỏa bùng cháy. Linh Giả đều có linh hỏa trong người, màu linh hỏa của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh là tia sáng đen.  

Bùm bùm!  

Hai ngọn lửa đυ.ng mạnh, hoa lửa tứ tán. Lực công kích cuồng bạo khuếch tán, vô số đốm lửa đổ ập xuống rồi tan biến trong không trung như pháo hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.