Chương trước
Chương sau
Chân khí vận chuyển dưới chân Lục Lâm Thiên, nắm ngón chụp xuống đầu Linh Sư tứ trọng.  

Một lát sau, Linh Sư tứ trọng bị linh hỏa đốt thành tro.  

Gϊếŧ Linh Sư tứ trọng làm Lục Lâm Thiên bất ngờ. Có lẽ đến tận lúc chết Linh Sư tứ trọng cũng không ngờ Lục Lâm Thiên là Linh Sư, trở tay không kịp trước Đao Hồn Trảm, nháy mắt linh hồn bị thương nặng. Nếu Linh Sư tứ trọng cảnh giác trước thì Lục Lâm Thiên sẽ rất khó khăn mới gϊếŧ được gã.  

Cắn nuốt Linh Sư tứ trọng làm Lục Lâm Thiên vô tình phát hiện một điều. Lục Lâm Thiên vốn e ngại Linh Sư tứ trọng, tu vi hiện tại của hắn mới là Linh Sư nhất trọng, không thể nuốt Linh Sư tứ trọng. Sau khi nuốt thanh niên mặc hoa phục mới biết linh lực, linh hồn lực của Linh Sư tứ trọng yếu hơn hắn nhiều. Đặc biệt là linh hồn lực, đối phương có tu vi Linh Sư tứ trọng nhưng linh hồn lực thua xa Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên chỉ có thể cho rằng tất cả nguyên nhân là nhờ vào Linh Ngọc sàng, sử dụng hồn thần dịch.  

Mới rồi Lục Lâm Thiên vừa cắn nuốt Linh Sư tứ trọng thuận tiện thi triển Sưu Linh Thuật. Linh Sư tứ trọng có một vài tin tức làm Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, hắn nhíu chặt mày.  

Lục Lâm Thiên dọn dẹp xong trở ra ngoài. Cả con đường từ đầu đường đến cuối ngõ đông nghẹt người.  

Đám người Tụ Bảo Môn đã bị vây công gϊếŧ hết. Phía xa, Tề Bàn Tử bị năm trưởng lão Hồ Nam Sinh vây công vẫn đang ngoan cường chống cự, nhưng người gã đầy vết thương, khóe môi dính đầy máu.  

– Tề Bàn Tử, chết đi!  

Chu Ngọc Hậu đánh ra chưởng ấn vàng đất xuyên thấu không gian hóa thành tia chớp vàng, kình khí sắc bén đột phá phòng ngự của Tề Bàn Tử đánh trúng ngực gã.  

Kình phong sắc bén nổ tung trước ngực Tề Bàn Tử, gã hộc máu:  

– Phụt!  

Tề Bàn Tử lảo đảo thụt lùi.  

Ngay khi đó Trịnh Anh hét to một tiếng:  

– Liệt Diễm Toàn Đao!  

Chân khí thuộc tính hỏa biến thành đao quang bắn ra, lửa đao quang rít gào cắt vỡ không gian chém mạnh vào Tề Bàn Tử.  

Tề Bàn Tử biến sắc mặt, vội vàng bày ra hộ thân cương khí.  

Đao quang chém mạnh vào hộ thân cương khí của Tề Bàn Tử, thế tới phá núi đoạn sông. Tiếng nổ vang điếc tai, hộ thân cương khí tan vỡ, kình khí quét không gian, hỏa hoa tung tóe. Kình khí cuồng bạo xới nền đất, phương xa mặt đất nứt nẻ, khe nứt lan tràn, bụi bay mù mịt.  

Bùm!  

Trịnh Anh ngưng tụ Liệt Diễm Toàn Đao vỗ vào ngực Tề Bàn Tử, gã nát vụn ra. Năm trưởng lão Phi Linh Môn tu vi Vũ Phách vây công dư sức gϊếŧ Tề Bàn Tử, tất cả nằm trong kế hoạch của Lục Lâm Thiên.  

– Tụ Bảo Môn dã bị tiêu diệt. Phi Linh Môn ác thật, còn ác hơn La Sát Môn.  

– Nghe nói Tụ Bảo Môn dẫn đầu xúi cửa hàng khác đòi giảm bớt tiến cống nên mới bị Lục Lâm Thiên tiêu diệt, Tụ Bảo Môn mất nhiều hơn được.  

Hồ Nam Sinh đến gần Lục Lâm Thiên, lên tiếng:  

– Chưởng môn, đã gϊếŧ hết.  

Lục Lâm Thiên khẽ ừ:  

– Ừm!  

Lục Lâm Thiên quét mắt nhìn đám người trên đường, nói:  

– Tất cả cửa hàng trong trấn Hoa Môn nghe kỹ đây! Trấn Hoa Môn là địa bàn của Phi Linh Môn, không phải các ngươi muốn sao là được. Nếu ai định làm trò gì xúi giục người khác thì đừng trách Phi Linh Môn không khách sáo!  

Chân khí xen lẫn trong thanh âm chấn động màng tai.  

Lục Lâm Thiên nói xong lạnh lùng nhìn cả con đường, giây lát sau hắn thu về khí lạnh, mỉm cười hét to:  

– Đương nhiên nếu ngươi thành thật làm ăn thì Phi Linh Môn ta rất hoan nghênh, cũng bảo vệ các ngươi thật tốt, cho các ngươi yên ổn buôn bán.  

Lục Lâm Thiên nói với năm trưởng lão:  

– Trịnh trưởng lão, Trần trưởng lão, Thường trưởng lão lập tức đi tiệm dược liệu khác thu tiến cống. Hồ trưởng lão, Chu trưởng lão sắp xếp đệ tử cùng với ta dọn đồ trong Tụ Bảo Môn về Phi Linh Môn.  

Năm trưởng lão đồng thanh kêu lên:  

– Tuân lệnh!  

Hồ Nam Sinh đứng trong Tụ Bảo Môn cao giọng quát:  

– Mau lên, thu gom hết đồ đáng giá, không được bỏ qua một món nào!  

Hồ Nam Sinh dẫn theo trăm đệ tử như ăn cướp càn quét trong Tụ Bảo Môn. Đan dược, dược liệu, binh khí, tài liệu luyện khí, cái gì đáng giá là bị dọn sạch.  

Lục Lâm Thiên đứng một bên qaun sát, giao cho mấy đệ tử thật nhiều túi không gian dọn hết đồ đạc, suýt bưng luôn cái quầy.  

Đệ tử Phi Linh Môn rất hưng phấn, theo chưởng môn đi ra ngoài có thịt ăn.  

Lục Lâm Thiên quan sát Tụ Bảo Môn, hắn ước chừng toàn bộ đan dược, dược liệu, binh khí, tài liệu luyện khí vân vân, cộng thêm Lục Lâm Thiên từ ký ức Linh Sư tứ trọng lúc đi ra tìm thấy mật thất đằng sau Tụ Bảo Môn, bên trong có nhiều đan dược tam phẩm, tứ phẩm, một số dược liệu cao phẩm, tài liệu thượng đẳng, cộng lại khoảng sáu trăm vạn kim tệ.  

Linh Sư tứ trọng, Tề Bàn Tử đeo trữ vật giới chỉ, bên trong trữ vật giới chỉ có đồ đạc giá trị hai trăm vạn vạn kim tệ. Trong trữ vật giới chỉ của Linh Sư tứ trọng có một bộ linh kỹ. Tổng thể giá trị đồ đạc của Tụ Bảo Môn là tám trăm vạn kim tệ.  

Hai canh giờ sau Hồ Nam Sinh hưng phấn đến gần Lục Lâm Thiên, tay cầm sáu túi không gian căng phồng.  

– Chưởng môn, đã thu dọn xong!  

Lục Lâm Thiên cầm túi không gian, mở miệng hỏi:  

– Các người có lấy cho mình chưa?  

Chu Ngọc Hậu chạy tới, cười toe toét:  

– Năm trưởng lão chúng ta làm theo chưởng môn dặn mỗi người lấy một viên đan dược tứ phẩm, mười vạn kim tệ, một binh khí. Các đệ tử đi theo thì đẳng cấp Vũ Sư mỗi người năm ngàn kim tệ cộng một viên đan dược tam phẩm. Đẳng cấp Vũ Sĩ mỗi người một ngàn kim tệ cộng hai viên đan dược nhị phẩm.  

Mới rồi bọn họ đã lựa chọn xong, cũng chừa phần cho ba người Trịnh Anh Thường Lỗi, Trần Tân Kiệt.  

Ba Trịnh Anh chạy vào Tụ Bảo Môn, cười nói:  

– Chưởng môn, đã thu đủ.  

Trịnh Anh giao một thẻ ngọc tinh, một túi không gian cho Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên nhận lấy hai thứ, nhìn trong túi không gian có nhiều đan dược, trong thẻ ngọc tinh có mấy chục vạn kim tệ, là số lượng tiến cống một tháng của ba mươi mấy cửa tiệm dược liệu.  

– Thế nào rồi? Có ai nói thêm gì không?  

Hàng tiến cống không chỉ nộp kim tệ còn có đan dược, dược liệu.  

Thường Lỗi cười nói:  

– Không, mọi người đều nói không dính dáng gì đến Tụ Bảo Môn, sau này mỗi tháng bọn họ giao tiến cống đúng thời han, họ đã bị chưởng môn hù sợ rồi.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Ừm! Tạm giữ lại Tụ Bảo Môn đi, phái hai đệ tử tổng chừng, sau này chúng ta còn cần dùng. Những người còn lại theo ta về Phi Linh Môn!  

Gϊếŧ một người răn trăm người, chiêu này rất có hiệu quả đối với những cửa tiệm. Buôn bán dược liệu đan dược lời to, bọn họ tiếc không nỡ rời khỏi trấn Hoa Môn.  

Dọn dẹp xong đệ tử Phi Linh Môn rầm rộ rời đi.  

– Giá!  

Tụ Bảo Môn to lớn đã là người chết lầu trống, người nguyên con phố thầm cảm thán. Phi Linh Môn không dễ chọc, tâm ngoan thủ lạt hơn La Sát Môn trước kia nhiều.  

– Người vừa rồi là chưởng môn của Phi Linh Môn sao? Nhìn còn khá trẻ nha.  

– Đúng là trẻ thật, không ngờ tâm ngoan thủ lạt vậy, thực lực cũng mạnh.  

– Bây giờ Phi Linh Môn càng lúc càng tốt hơn, chúng ta xem thử Phi Linh Môn có nhận đệ tử mới không? Nếu vào Phi Linh Môn chắc không tệ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.