Chương trước
Chương sau
Lục Lâm Thiên tức giận nói:  

– Lão độc vật đừng coi thường người khác, ta cho lão biết, hiện tại Phi Linh Môn không được tốt nhưng tương lai ta bảo dảm Phi Linh Môn sẽ không thua bất cứ môn phái nào!  

Thôi Hồn Độc Suất mỉm cười nói:  

– Không thua bất cứ môn phái nào? Chỉ bằng vào thực lực của ngươi hay dựa vào ngươi có Thiên Sí Tuyết Sư? Nực cười, không phải ta khinh thường ngươi, mà là những đại môn đại phái thật sự cái nào không trải qua truyền thừa lâu thì mấy ngàn năm, ngắn thì mấy trăm năm? Những thực lực ẩn giấu rất khủng bố, mạnh hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Ngươi cảm thấy mất bao lâu phát triển Phi Linh Môn lớn mạnh đến mức đó?  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, Thôi Hồn Độc Suất nói rất có lý. Những đại môn đại phái thật sự cái nào không trải qua truyền thừa lâu thì mấy ngàn năm, ngắn thì mấy trăm năm? Thực lực ẩn giấu rất kinh khủng, mạnh hơn Lục Lâm Thiên tưởng tượng rất nhiều.  

Nhưng trong lòng Lục Lâm Thiên không phục, tính cách ương bướng lại nổi lên. Miễn là có đủ thực lực, chắc chắn hắn có thể gầy dựng thế lực không thua ai. Lục Lâm Thiên có Âm Dương Linh Vũ quyết, có tiền vốn tranh một phen.  

Lục Lâm Thiên kiêu ngạo nói:  

– Ta nói thật cho lão độc vật, mười năm, chỉ cần mười năm thì ta sẽ cho lão thấy Phi Linh Môn không thể tưởng tượng. Nhưng ta muốn lão đồng ý điều kiện thứ nhất của ta là trong vòng mười năm này làm trưởng lão Phi Linh Môn. Ta sẽ không để lão làm công không, lão đã hết tài liệu luyện chế độc đan hậu giai lục phẩm đúng không? Trong vòng mười năm này lão sẽ có đầy đủ, mười năm sau nếu Phi Linh Môn không trở nên nổi bật thì ta chặt đầu xuống cho lão làm ghế ngồi, sao, lão độc vật dám đồng ý không?  

Thôi Hồn Độc Suất cười cười, khinh thường liếc qua:  

– Tiểu tử giỏi, ăn nói đao to búa lớn. Ta hứa với ngươi, ta chờ xem ngươi cuồng như thế nào.  

Lục Lâm Thiên nhìn Thôi Hồn Độc Suất chằm chằm:  

– Một lời đã định!  

Lục Lâm Thiên cười thầm trong bụng, không cần dùng phép khích tướng lão độc vật đã dễ dàng mắc câu.  

Thôi Hồn Độc Suất nói tiếp:  

– Tứ mã nan truy!  

Chợt Thôi Hồn Độc Suất biến sắc mặt dường như nhớ ra điều gì, biến sắc mặt nói:  

– Hay thật, tiểu tử dám đào hầm cho ta?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười hỏi:  

– Lão độc vật định đổi ý sao? Lão dù gì là cường giả Linh Suất, ta nghĩ chắc lão không làm chuyện nuốt lời được?  

Thôi Hồn Độc Suất hừ lạnh một tiếng:  

– Tiểu tử, bổn soái chống mắt xem mười năm sau Phi Linh Môn gì đó của ngươi sẽ thành ra thế nào. Bổn soái sẽ chặt đầu ngươi làm ghế ngồi!  

Thôi Hồn Độc Suất cũng là cáo già nhưng giờ té hố nhãi ranh đào, lão thầm tự giễu.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Cái này lão yên tâm, chuyện tiểu tử hứa với lão cũng sẽ giữ lời. Trong mười năm này ta chắc chắn sẽ tìm đủ dược liệu lão muốn, khi đó Phi Linh Môn lớn mạnh, cả Phi Linh Môn sẽ báo thù giúp lão!  

Đi một vòng rốt cuộc dụ được lão độc vật vào Phi Linh Môn.  

Từ lúc Lục Lâm Thiên chạy ra hiệp cốc đã tính đến bước này, hắn muốn tìm một cường giả tọa trấn cho Phi Linh Môn, lão độc vật là cường giả, còn không phải loại cường giả bình thường.  

Thôi Hồn Độc Suất hộc máu, mặt càng trắng hơn:  

– Phụt!  

Lục Lâm Thiên lo lắng hỏi:  

– Lão độc vật bị gì vậy? Lão có sao không?  

Thôi Hồn Độc Suất nói:  

– Lần này bị thương mất nửa cái mạng, phải mất một, hai năm mới lành được.  

Thôi Hồn Độc Suất bỏ viên đan dược vào miệng, nói:  

– Ta điều tức một chút, ngươi chú ý coi chừng.  

Thôi Hồn Độc Suất ngồi xếp bằng chậm rãi điều tức, mặt trắng bệch đáng sợ, lão bị thương cực kỳ nghiêm trọng.  

Ban đêm, trong rừng hoàn toàn tĩnh lặng, ngẫu nhiên có tiếng dã thú gầm gừ, gió đêm thổi lá cây lào xào.  

Có Tiểu Long ở bên ngoài canh giữ, Lục Lâm Thiên yên lòng tập trung điều tức.  

Một đêm qua đi.  

Sáng sớm hôm sau, Thôi Hồn Độc Suất thở hắt ra:  

– Phù!  

Sắc mặt Thôi Hồn Độc Suất hơi hồng nhưng vẫn còn xanh mét, hơi thở yếu ớt.  

Lục Lâm Thiên đề nghị:  

– Đông lão, chúng ta đi thôi.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh liếc Lục Lâm Thiên:  

– Tthế nào? Sao không kêu lão độc vật nữa?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Đông lão hiện tại cũng là trưởng lão của Phi Linh Môn ta, đương nhiên phải tôn kính.  

Nếu còn kêu lão độc vật suốt thì không hay.  

Thôi Hồn Độc Suất nói:  

– Chúng ta đi, chắc hai lão quỷ kia đã đi xa, nếu không bọn họ sớm tìm đến.  

Lục Lâm Thiên, Thôi Hồn Độc Suất ra khỏi sơn động.  

– Xèo xèo!  

Tiểu Long thân thiết bám trên vai Lục Lâm Thiên.  

Thôi Hồn Độc Suất nhìn Tiểu Long, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:  

– Tiểu tử, con yêu thú này của ngươi có lai lịch gì?  

Thôi Hồn Độc Suất không nhìn thấu hơi thở trên người con rắn nhỏ, lão không biết loại yêu thú này nhưng hơi thở từ người nó khiến lão thấy nguy hiểm.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Ta cũng không biết, vô tình nhặt được.  

Xem ra Thôi Hồn Độc Suất không nhận ra thân phận của Tiểu Long, sau này Lục Lâm Thiên có thể cho Tiểu Long đi ra ngoài hít thở không khí, những người khác không có khả năng nhận ra nó. Thân phận của Tiểu Long thì Lục Lâm Thiên không định nói thật cho Đông Vô Mệnh biết, huống chi hắn cũng không biết nhiều về nó.  

Cuồng phong rít gào thổi qua, Thiên Sí Tuyết Sư đã đến trên cao.  

– Đông lão, chúng ta đi!  

Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Lâm Thiên nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Thôi Hồn Độc Suất nói:  

– Tiểu tử thối, còn giấu ta? Yêu thú này chắc không đơn giản?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Tiểu Long chằm chằm nhưng không nghĩ ra nó là yêu thú gì, trong sự hiểu biết của lão không có loài yêu thú này. Có vài yêu thú hình dạng tương tự nhưng rõ ràng khác với Tiểu Long.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh liếc Lục Lâm Thiên:  

– Thiên Sí Tuyết Sư, yêu thú bí ẩn này, gặp nguy không loạn, cũng có khí phách. Có lẽ tương lai tiểu tử này sẽ có thành tựu.  

Thôi Hồn Độc Suất nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Lục Lâm Thiên quát:  

– Đi!  

Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay lên cao.  

Thôi Hồn Độc Suất hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử, giờ chúng ta đi đâu?  

Lục Lâm Thiên trả lời:  

– Hiện tại Đông lão là trưởng lão của Phi Linh Môn ta nên đương nhiên là trở về Phi Linh Môn. Đông lão cũng nên ở một chỗ trị thương.  

Thôi Hồn Độc Suất nói:  

– Cũng tốt, đúng là nên tìm một chỗ chữa thương.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Trước khi vết thương của Đông lão lành không biết có thể ngẫu nhiên ra tay một chút không?  

Trong lòng Lục Lâm Thiên còn đang suy nghĩ ba chuyện.  

Điều thứ nhất Lục Lâm Thiên lo là Hắc Kiếm Môn, thứ hai là Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu, thứ ba là La Sát Môn.  

Thôi Hồn Độc Suất nhìn thấu Lục Lâm Thiên, hờ hững liếc hắn:  

– Kêu ta làm trưởng lão của Phi Linh Môn bí ẩn là ta biết ngay ngươi có chuyện, cho ta ba ngày dưỡng thương thì thực lực sẽ phục hồi mười phần trăm, khi đó đối phó tu vi Vũ Phách bình thường không thành vấn đề. Nhưng nếu đánh nhau nhiều ít ảnh hưởng thương thế của ta, cho nên ngươi tốt nhất là đừng gây rắc rối gì. Hiện tại ta là trưởng lão của Phi Linh Môn gì đó nhưng ta cho ngươi biết, nếu gây rắc rối thì ta sẽ tùy thời rời đi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.