Chương trước
Chương sau
Bùm bùm bùm!  

Lục Lâm Thiên thấy trong sơn cốc tràn ngập khói độc màu đen đậm đặc, hai lão nhân tấn công dồn dập quét bay khói độc không thể gần người.  

Hiệp cốc rung rinh, trên bầu trời vang vọng tiếng nổ điếc tai. Hai lão nhân công kích đã đến trình độ khủng bố, mỗi đợt công kích vung ra vặn vẹo không gian gây tiếng nổ.  

Chính giữa sơn cốc, mùi thuốc đậm đặc lại dâng lên, có người vẫn đang luyện chế đan dược. Hai lão nhân không ngừng công kích làm người kia hơi thở không ổn định, rất khó luyện chế đan dược thành công.  

Lão nhân mập âm trầm hét to một tiếng:  

– Đông Vô Mệnh, độc trận của ngươi không có gì hay ho cả, phá!  

Chân khí thuộc tính thổ bộc phát, lão nhân mập âm trầm cách không vỗ chưởng. Chưởng thế đánh ra, năng lượng vô hình dao động kịch liệt trong hiệp cốc. Chưởng ấn to mấy trăm thước dung nhập vào không gian, lặng lẽ quét về hướng đầy mùi thuốc.  

Khói độc đen đậm đặc chớp mắt tụ tập lại thành móng vuốt khói đen khổng lồ đằng trước chưởng ấn.  

Chưởng ấn vỗ mạnh vào móng vuốt khói đen, năng lượng chân khí thuộc tính thổ hùng hồn thoáng chốc tràn ngập, không gian hiệp cốc bị vặn vẹo. Thanh thế khiến người sợ hãi, làm Lục Lâm Thiên ở bên trên hiệp cốc tim đập nhanh nhìn lén.  

Đây mới là cường giả thật sự, giơ tay nhấc chân, mỗi đợt công kích cực kỳ cường đại.  

Bùm!  

Năng lượng cuồng bạo thổi tan, móng vuốt khói đen nhìn như yếu ớt nhưng lúc này lại là không gì phá nổi nhất. Khói đen bị đánh tan lại nhanh chóng ngưng tụ xen lẫn mùi nồng gay mũi, trong khói có chất độc, lỡ hít một hơi sẽ gặp rắc rối.  

– Chẳng lẽ là lão độc vật?  

Lục Lâm Thiên nhìn khói độc đầy trời, liên tưởng thanh âm quen thuộc kia, hắn nghĩ ngay một người. Lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất.  

Trong khói độc lại vọng ra tiếng quát:  

– Hừ! Độc trận của ta sao có thể bị các ngươi dễ dàng phá?  

Lục Lâm Thiên nghe kỹ hơn:  

– Đúng là lão độc vật rồi, sao lão ở đây?  

Thanh âm trong khói độc trừ lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất ra còn có ai? Lần trước chạy trốn trong Sơn mạch Vụ Đô, Lục Lâm Thiên cứ tưởng sau này không còn dịp gặp lại lão độc vật, ai ngờ tình cờ gặp tại đây.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:  

– Thôi, đi cho rồi.  

Lão độc vật không dễ chọc, nếu thấy Lục Lâm Thiên không chừng lại cho hắn ăn một viên độc dược, đi thì hơn. Vở kịch này không thể xem, sơ sẩy một cái là mất mạng nhỏ.  

Lão nhân tóc bạc hét to một tiếng:  

– Đông Vô Mệnh, ta chờ xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu? Với tình huống hiện tại của ngươi chắc không chịu được lâu đúng không? Để xem ngươi có thể đối kháng lại hai chúng ta hợp sức không?  

Hai lão nhân tự kết ấn, hai năng lượng hùng hồn trong ngưng tụ hiệp cốc, không gian run rẩy.  

Năng lượng cuồng bạo tràn ngập hình thành vầng sáng rực rỡ một xanh một vàng, hóa thành hai quả cầu năng lượng to lớn.  

Hai quả cầu ánh sáng xoay tròn, năng lượng ngập trời, thiên địa như chìm xuống, năng lượng này quá khủng bố.  

Hai lão nhân nhanh chóng đổi thủ ấn đẩy quả cầu năng lượng, lực lượng tuôn ra.  

Vù vù vù!  

Hai quả cầu ánh sáng xé rách không gian, vặn vẹo dòng không khí rít gào đập vào khói độc dày, năng lượng kèm theo khiến người hết hồn cảm nhận nó.  

Khói độc màu đen đậm đặc bám vào chính giữa, mùi hôi bốc lên cao. Sóng năng lượng kịch liệt nổi gợn sóng khiến tim người đập nhanh.  

Chớp mắt hai quả cầu năng lượng to lớn đập mạnh vào khói độc, khói độc như sóng dạt ra, gợn sóng vặn vẹo không gian to lớn trong hiệp cốc. Không gian biến hình, trướng to ra.  

Bùm bùm bùm!  

Vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời, ba năng lượng to lớn va chạm trong không trung. Các năng lượng đυ.ng mạnh, bão năng lượng khủng bố như cơn lốc thổi quét. Hiệp cốc rung rinh tựa động đất.  

Bùm bùm bùm!  

Trong hiệp cốc lại vang tiếng nổ đinh tai nhức óc. Khói đen tan tác, đoàn lửa khổng lồ bay tứ tung. Chính giữa hiệp cốc, một lão nhân áo đen ngồi xếp bằng, miệng chảy ra vết máu, mặt tái nhợt. Trước mắt lão nhân áo đen có cái đỉnh to, các đốm lửa tứ tán chính là linh hỏa nổ tung trong đại đỉnh.  

Lục Lâm Thiên định thừa dịp bỏ chạy nhưng mới đứng dậy thì vì thực lực ba người quá mạnh chấn động hiệp cốc, đá rơi như mưa làm hắn cùng một hòn đá cao hai thước lăn xuống dưới.  

– Chết tiệt!  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng vận chuyển chân khí, đá vụn đập túng lưng hắn. Lục Lâm Thiên nhảy vọt mấy cái, mặt xám mày tro đáp xuống một sơn cốc, vừa lúc đứng cách Thôi Hồn Độc Suất không xa. Lục Lâm Thiên vừa rớt xuốc hiệp cốc thì nó rơi khỏi vai hắn, giờ lại nhảy lên người hắn.  

Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân nhìn Lục Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện, cùng nhướng mày.  

Lục Lâm Thiên cười khổ chào Thôi Hồn Độc Suất:  

– Lão thúc, chúng ta lại gặp mặt.  

– Là tiểu tử nhà ngươi? Ta cứ nghĩ ngươi đã chết trong Sơn mạch Vụ Đô.  

Thôi Hồn Độc Suất cất đại đỉnh trước mặt, nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, khá bất ngờ khi thấy hắn. Ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất nghi ngờ nhìn Tiểu Long trên vai Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên hành lễ:  

– Suýt chết mới thoát ra, các người tiếp tục đi, ta không quấy rầy, xin phép đi trước.  

Lục Lâm Thiên xoay người định chạy ra ngoài hiệp cốc, hắn không chơi chung với bọn họ nổi.  

Lão nhân mập âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên, nói:  

– Tiểu tử, ngươi và Đông Vô Mệnh quen nhau? Vậy đừng đi nữa.  

Thôi Hồn Độc Suất liếc lão nhân mập âm trầm:  

– Phương Thành Hữu, một đứa nhóc chưa dứt sữa mà ngươi cũng muốn gϊếŧ sao? Hắn không hề biết chuyện giữa ta và Thiên Tinh tông các ngươi.  

Thôi Hồn Độc Suất ném viên đan dược cho Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử, đây là thuốc giải Phệ Huyết Hóa Cốt đan, ngươi mau đi đi.  

Lục Lâm Thiên nhận lấy đan dược, sửng sốt nhìn. Lão độc vật bị gì mà nổi lòng từ bi? Nhưng Lục Lâm Thiên đã sớm giải độc rồi.  

Lão nhân mập âm trầm lạnh lùng quát:  

– Đông Vô Mệnh, ngươi chưa từng tốt bụng như vậy, tiểu tử này và ngươi có quan hệ không giống bình thường, ta càng không thể thả hắn!  

Lão nhân mập âm trầm lao hướng Lục Lâm Thiên.  

Thôi Hồn Độc Suất biến mất tại chỗ, lão chắn trước mặt Lục Lâm Thiên:  

– Phương Thành Hữu, ta chỉ nợ tiểu tử này một nhân tình, ngươi có cần vậy không?  

Bàn tay Thôi Hồn Độc Suất vung khói độc màu đen bao phủ không gian.  

Thôi Hồn Độc Suất nói với Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử, trốn nhanh lên, thoát được coi như ngươi lớn mạng, không thoát được xem như xui.  

Thôi Hồn Độc Suất xách Lục Lâm Thiên bay ra ngoài hiệp cốc.  

Lão nhân tóc bạc cũng bay lên trên, chân khí vận chuyển phong tỏa không gian to lớn:  

– Thôi Hồn Độc Suất, ngươi không trốn thoát được!  

Thôi Hồn Độc Suất sắc mặt âm trầm nói:  

– Tất Phương Sơn, hai tên vô sỉ, có giỏi thì đấu tay đôi!  

Lão nhân mập âm trầm Phương Thành Hữu đến sau lưng Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân một trước một sau bao vây Thôi Hồn Độc Suất vào giữa.  

Lục Lâm Thiên ở giữa không trung thầm nghĩ lão độc vật tốt nhất đừng thả hắn rơi xuống, hắn không có Vũ kỹ bay nếu té xuống sẽ bị thương nặng.  

Lão nhân tóc bạc lạnh lùng nói:  

– Đấu tay đôi? Một người sẽ không làm gì ngươi được. Vô sỉ? Đông Vô Mệnh nhà ngươi tốt lành hơn ai?  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.