Chương trước
Chương sau
Hai Vũ Sư bất ngờ không kịp đề phòng, mặt tái xanh dường như đã bị thương. Hai người liếc nhau, tay kết ấn ném trường kiếm ra. Tiếng kiếm ngân vù vù, hai thanh trường kiếm kỳ dị hóa thành luồng sáng bắn hướng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Thiên Sí Tuyết Sư rống to:  

– Grao grao grao!  

Thiên Sí Tuyết Sư đập hai cánh. Khi hai luồng kiếm ảnh xẹt qua thì Thiên Sí Tuyết Sư sà xuống, đột ngột có vầng sáng trong suốt bao bọc thân thể nó.  

Ầm ầm!  

Hai luồng kiếm ảnh va chạm vào người Thiên Sí Tuyết Sư, ánh sáng đan xen. Hai kiếm ảnh bị đánh bật ra, dường như không thể tổn thương được Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Grao!  

Chớp mắt Thiên Sí Tuyết Sư là yêu thú phi hành phong hệ tốc độ nhanh khủng khϊếp, lắc người một cái đôi cánh với bão cuồng bạo sà xuống thổi bay hai Vũ Sư.  

Bùm bùm!  

Hai Vũ Sư bị đυ.ng bay mấy chục thước đập mạnh vào hai tảng đá to, há mồm hộc máu.  

– Chít chít!  

Phương xa, hai người vây công Ngân Linh Huyễn Thử chẳng hiểu sao cổ phun ra vòi máu, dường như bị Ngân Linh Huyễn Thử cắn đứt. Tốc độ của Ngân Linh Huyễn Thử quá khủng khϊếp, hai người sơ sẩy một cái đã bị cắn trúng cổ.  

Trên bầu trời, Thiên Sí Tuyết Sư rống to:  

– Grao!  

Thiên Sí Tuyết Sư xông tới gần hai Vũ Sư bị thương nặng, há mồm máu nuốt trọn.  

Lục Lâm Thiên cảm thán rằng:  

– Thực lực thật mạnh.  

Thiên Sí Tuyết Sư mới chỉ là yêu thú nhị giai hậu kỳ nhưng gϊếŧ được Vũ Sư nhất trọng, Vũ Sư nhị trọng, không uổng là yêu thú có huyết mạch cường đại, mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều.  

Lữ Tiểu Linh nói:  

– Ngươi hãy bám giữ Thiên Sí Tuyết Sư, ta tranh thủ thời gian đối phó với Ngân Linh Huyễn Thử.  

Lục Lâm Thiên đồng ý:  

– Được!  

Lục Lâm Thiên lại bảo:  

– Nếu chúng nó chạy thì hai ta không đuổi theo kịp, tiểu thư có cách gì không?  

Lữ Tiểu Linh nói:  

– Không cần lo, trên người Ngân Linh Huyễn Thử đã có linh hồn lực của ta, nó không chạy thoát được. Thiên Sí Tuyết Sư và Ngân Linh Huyễn Thử có tình cảm rất tốt, nếu ta khống chế Ngân Linh Huyễn Thử chắc chắn Thiên Sí Tuyết Sư sẽ tấn công ta. Ngươi chỉ cần giúp ta ngăn lại trong năm phút là được, khi đó ta có thể khống chế Ngân Linh Huyễn Thử.  

Lục Lâm Thiên nhếch môi cười nói:  

– Không chạy thì tốt.  

Lục Lâm Thiên chỉ sợ Thiên Sí Tuyết Sư chạy, hắn không đuổi kịp nó được.  

Lữ Tiểu Linh nói:  

– Bản thân ngươi cũng nhớ cẩn thận.  

Khí thế trên người Lữ Tiểu Linh thay đổi, linh lực bộc phát, khí thế khổng lồ.  

Cùng lúc đó, trong sơn cốc. Ngân Linh Huyễn Thử to mấy thước nóng nảy kêu lên:  

– Chít chít!  

Ngân Linh Huyễn Thử chạy nhanh ra ngoài sơn cốc, thân hình khổng lồ để lại tàn ảnh.  

Lữ Tiểu Linh quát to:  

– Ngươi còn muốn chạy? Hại bản tiểu thư chịu nhiều khổ cực như thế này, lát nữa sẽ xử ngươi sau!  

Lữ Tiểu Linh lắc người, linh lực tuôn ra, nàng hóa thành luồng sáng nhảy xuống sơn cốc.  

Lục Lâm Thiên vận chuyển chân khí, ánh sáng lóe dưới chân, nhún người nhảy lấy đà, nhảy vọt vài lần đáp xuống sơn cốc.  

– Chít chít!  

Phía trước, Lữ Tiểu Linh kết ấn, ánh sáng chói mắt bay ra từ tay nàng bao phủ thân thể Ngân Linh Huyễn Thử. Tốc độ của Ngân Linh Huyễn Thử rất nhanh nhưng ở trước mặt Lữ Tiểu Linh lại không cách nào trốn thoát, chỉ có thể vùng vẫy, phát ra tiếng rít sắc nhọn.  

Lục Lâm Thiên không bất ngờ, hắn cũng là Linh Sư nên nhận ra linh hồn lực của Lữ Tiểu Linh bám trên người Ngân Linh Huyễn Thử. Lữ Tiểu Linh đến gần Ngân Linh Huyễn Thử, dựa vào linh hồn lực làm nó bị ức chế không thể chạy trốn. Nếu không Lữ Tiểu Linh khó thể khống chế Ngân Linh Huyễn Thử.  

Lúc này trên bầu trời vang tiếng Thiên Sí Tuyết Sư gầm rống: 

– Grao!  

Thấy bộ dáng Ngân Linh Huyễn Thử vật vã, Thiên Sí Tuyết Sư lao tới tấn công Lữ Tiểu Linh.  

Trong sơn cốc, Lục Lâm Thiên nhìn Thiên Sí Tuyết Sư từ khoảng cách gần. Thân hình to lớn khoảng một trăm thước, đôi cánh đập dấy lên cuồng phong, thân hình trắng tinh rậm rạp vảy nhỏ bao phủ, nếu không nhìn kỹ còn tưởng làn da của Thiên Sí Tuyết Sư vốn sần sùi. Đôi mắt to đang lóe tia sáng hung ác.  

Vù vù vù!  

Thiên Sí Tuyết Sư lao hướng Lữ Tiểu Linh, đôi cánh tạo lên tiếng gió rít.  

Lục Lâm Thiên giật nảy mình. Tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư nhanh kinh dị.  

Lục Lâm Thiên không dám lơ là, lập tức bày ra Thanh Linh khải giáp, sử dụng Hỏa Ảnh Chỉ, năm tiếng xé gió sắc nhọn bắn hướng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Thấy Lục Lâm Thiên công kích, Thiên Sí Tuyết Sư tạm dừng lao hướng Thiên Sí Tuyết Sư. Đôi cánh to vỗ một cái, bão tố dễ dàng đánh tan năm Hỏa Ảnh Chỉ của Lục Lâm Thiên.  

Thiên Sí Tuyết Sư há mồm phun luồng khí hóa thành vòi rồng thổi hướng Lục Lâm Thiên.  

Bão tố rít gào thổi bay đá vụn tứ tung, lực lượng cuồng bạo không thua gì lực công kích của Vũ Sư. Quanh vùng bão hư không vặn vẹo đè ép không gian kêu vù vù, truyền ra tiếng xé gió đinh tai nhức óc.  

Lục Lâm Thiên không dám ỷ y, hắn đã chính mắt thấy thực lực của Thiên Sí Tuyết Sư như thế nào.  

– Nộ Hải Cuồng Khiếu!  

Lục Lâm Thiên ngưng tụ Nộ Hải Cuồng Khiếu hóa thành vòng xoáy nước to lớn như vòi rồng, hư không vặn vẹo đυ.ng mạnh vào giông bão.  

Bùm bùm!  

Lực lượng va chạm vang tiếng nổ điếc tai, đất đai nứt khe hở dài.  

Kình khí khuếch tán, Lục Lâm Thiên bị đẩy lùi ra sau mười bước. Lực lượng cường đại trút xống. May mắn Thanh Linh khải giáp chặn lại hơn một nửa lực lượng, số còn lại không thể tổn thương thực chất đến Lục Lâm Thiên.  

Thiên Sí Tuyết Sư gầm rống:  

– Grao grao!  

Thiên Sí Tuyết Sư xuyên qua gió mạnh, thân thể to lớn sà xuống. Hư không run rẩy, Thiên Sí Tuyết Sư lại hùng hổ lao hướng Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên khẽ quát:  

– Tiểu Long!  

Lục Lâm Thiên không có cơ may thắng được Thiên Sí Tuyết Sư, dù có thi triển Nộ Hải Cuồng Khiếu, Chu Tước quyết có lẽ sẽ chặn lại Thiên Sí Tuyết Sư nhưng mục đích của hắn là bày Huyết Hồn Ấn trên người nó.  

Tiểu Long cảm nhận hơi thở từ bên ngoài sớm đã rục rịch, nghe Lục Lâm Thiên ra lệnh nó liền hóa thành luồng sáng vàng phóng lên cao:  

– Xèo xèo!  

Tiểu Long ở giữa không trung biến to tám mươi thước, thân hình to lớn lơ lửng như yêu thú phi hành, uy nhϊếp vô hình khuếch tán. (Trước để là centimet nhưng nghĩ lại không đúng, nay thay đơn vị tính bằng thước)  

Cảm nhận khí thế từ người Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư rống thị uy:  

– Grao grao!  

Thiên Sí Tuyết Sư phát ra uy nhϊếp vô hình.  

Hai luồng uy nhϊếp vô hình va chạm trong không trung, mơ hồ thấy có dòng khí vô hình nổi lên gợn sóng trong không trung.  

Hai luồng uy nhϊếp khổng lồ làm tinh thần Lục Lâm Thiên run rẩy, quá mạnh. Lục Lâm Thiên cảm nhận khí chất vương giả phát ra từ người Thiên Sí Tuyết Sư, đó là khí thế như vua vạn thú. Khí thế này đến từ huyết mạch, rất là kiệt ngạo, có thể làm yêu thú khác run rẩy.  

Lữ Tiểu Linh cảm giác hai khí thế cường đại sau lưng mình, nàng ngoái đầu nhìn Lục Lâm Thiên ở trên cao, ánh mắt ngạc nhiên. Lữ Tiểu Linh không dám suy nghĩ lung tung, tay thay đổi thủ ấn, các luồng sáng bay vào người Ngân Linh Huyễn Thử.  

Ngân Linh Huyễn Thử vùng vẫy yếu dần.  

Tiểu Long trầm thấp phát ra tiếng gầm:  

– Gri gri!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.