Chương trước
Chương sau
Lục Lâm Thiên chửi thầm trong bụng:  

– Tổ cha nó, năm nay lão tử phạm thái tuế sao? Mới thoát ma trảo lại bị bắt!  

Lục Lâm Thiên không hiểu, năm nay không phải năm bổn mạng của hắn, sao chuyến này xui xẻo hết sức. Đột nhiên bị người ta bắt, Lục Lâm Thiên không biết xảy ra chuyện gì.  

Lục Lâm Thiên cảm giác vài luồng linh lực phong tỏa kinh mạch huyệt đạo, hắn ngạc nhiên thầm nghĩ:  

– Linh lực? Là Linh Giả?  

Lão nhân áo đen là Linh Giả sao? Lục Lâm Thiên vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết lén luyện hóa vài luồng linh lực, thứ này không làm khó được Lục Lâm Thiên.  

Thời gian chậm rãi trôi, một ngày sau Lục Lâm Thiên rốt cuộc luyện hóa xong mấy cấm chế linh lực trong người. Lão nhân áo đen rất mạnh, luyện hóa xong mấy linh lực này khiến hắn cảm giác linh lực trong đầu mình mạnh hơn một chút.  

Lục Lâm Thiên luyện hóa xong cấm chế linh lực, vết thương trên người cũng lành tám phần nhưng hắn không dám nhúc nhích. Trực giác cho Lục Lâm Thiên biết lão nhân áo đen tuyệt đối không dễ chọc, sơ sẩy một cái là hắn sẽ mất mạng. Khí thế từ người lão nhân áo đen mạnh hơn bất cứ cường giả nào Lục Lâm Thiên đã thấy.  

Lục Lâm Thiên nhìn lén lão nhân áo đen. Tóc dài màu đen, dáng người mảnh khảnh, ánh sáng đen đặc bao bọc toàn thân lão.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm lão nhân áo đen, thầm nghĩ:  

– Linh Giả.  

Lục Lâm Thiên không nhìn thấu đẳng cấp tu vi của lão nhân áo đen nhưng lão có thực lực mạnh nhất trong những người hắn đã gặp.  

Lão nhân áo đen thở hắt ra:  

– Phù!  

Lão nhân áo đen vụt ngoái đầu nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt sắc bén làm hắn rùng mình. Mắt lão nhân áo đen như nhìn thấu linh hồn Lục Lâm Thiên.  

Lão nhân áo đen nhìn Lục Lâm Thiên đăm đăm, nói:  

– Tiểu tử giỏi, không ngờ có thể lén giải trừ cấm chế của ta, nhưng chút thủ đoạn của ngươi không lừa được ta đâu.  

Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, cực kỳ ngạc nhiên. Thực lực của lão nhân áo đen quá khủng khϊếp, thật sự nhìn thấu được hắn.  

Lão nhân áo đen ném một viên đan dược cho Lục Lâm Thiên, đôi mắt không cảm xúc nói:  

– Bên cạnh ta cần có người sai khiến, nuốt đan dược này vào hoặc ta gϊếŧ ngươi.  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, đan dược này chắc không phải thuốc bổ, nếu nuốt xuống sẽ rất rắc rối.  

Lão nhân áo đen nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, lạnh lùng nói:  

– Ta không có kiên nhẫn, trước khi ta còn chưa mất kiên nhẫn ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến sức chịu đựng của ta.  

Lục Lâm Thiên liếc qua lão nhân áo đen, hắn biết lão không như nữ nhân độc ác kia, hắn không có cơ hội từ chối hay trốn thoát, trừ phi muốn chết.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Ta uống.  

Lục Lâm Thiên bỏ ngay đan dược vào miệng, năng lượng quái dị lập tức lan tràn trong kinh mạch tán đi tứ chi. Lục Lâm Thiên cảm giác rõ ràng năng lượng kỳ dị dán chặt tứ chi của hắn.  

Lão nhân áo đen lên tiếng:  

– Ngươi đã nuốt Phệ Huyết Hóa Cốt đan, trong vòng một năm nếu không có thuốc giải kinh mạch của ngươi sẽ đứt từng khúc mà chết. Ta không tin ai có thể giải độc đan do ta luyện chế. Hãy nhìn lòng bàn tay của ngươi, nếu muốn chết thì tùy thời rời đi, nếu không muốn chết vậy hãy ngoan ngoãn nghe lệnh ta.  

Lục Lâm Thiên nhìn lòng bàn tay, bên trong có một đốm đen cỡ hột đậu, hắn thật sự trúng độc. Lục Lâm Thiên thầm hoảng, không biết lão nhân áo đen nói thật hay giả.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Muốn ta làm gì cứ nói, nhưng ta làm sao biết lúc đó lão có cho ta thuốc giải không? Nếu lão không cho chẳng phải ta chết chắc? Dù sao cũng chết, cần gì chịu lão khống chế?  

Trong đầu Lục Lâm Thiên suy nghĩ đủ khách. Có lẽ Nam thúc có thể cứu hắn, Nam thúc không yếu hơn lão nhân áo đen. Trong ngọc giản Nam thúc đưa có nhiều giới thiệu về độc đan và cách giải độc, nhưng không có giới thiệu về Phệ Huyết Hóa Cốt đan.  

Lão nhân áo đen lạnh lùng liếc Lục Lâm Thiên:  

– Ngươi muốn mặc cả với ta?  

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên, khí thế vô hình bao phủ hắn.  

Ngực Lục Lâm Thiên như bị búa đập, linh hồn trong đầu bị ức chế, không khí nặng nề, càng vùng vẫy áp lực càng lớn như muốn xé nát hắn ra. Lục Lâm Thiên toát mồ hôi ròng ròng.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Nếu lão thích ỷ lớn hϊếp nhỏ thì ta không lời nào để nói, lão cứ gϊếŧ ta đi.  

Lục Lâm Thiên ỷ vào lão nhân áo đen khống chế hắn tức là có chuyện muốn hắn làm, sẽ không thật sự gϊếŧ hắn.  

Cơ mặt lão nhân áo đen co giật, hỏi:  

– Ngươi không sợ chết?  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Sợ, có ai không sợ chết? Tiểu gia chưa sống đủ. Nhưng trước khi xác định có mạng sống tiếp không tiểu gia không muốn bị người khống chế, như vậy chẳng bằng sớm chết đi.  

Trán Lục Lâm Thiên chảy mồ hôi ròng ròng, hắn cắn răng ngước đầu lên.  

Lão nhân áo đen nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, cười to bảo:  

– Ha ha, ỷ lớn hϊếp nhỏ, ỷ mạnh hϊếp yếu, điều này vốn không có gì đáng trách. Thế giới này là cường giả làm vua, ngươi nói những lời này là nhảm nhí. Kẻ yếu chết sẽ không có ai đồng tình, người thắng làm vua, người thua làm giặc, chẳng lẽ ngươi không hiểu điều đó?  

Lão nhân áo đen tiếp tục bảo:  

– Nhưng thấy tiểu tử nhà ngươi có ngạo cốt, không giống loại tham sống sợ chết. Ta bảo đảm khi ta lành vết thương sẽ giải độc giúp ngươi, Thôi Hồn Độc Suất ta đây chưa đến mức lừa tiểu quỷ nhà ngươi.  

Uy nhϊếp vô hình biến mất, Lục Lâm Thiên thoải mái hơn hẳn:  

– Ta tin lão. Nói đi, muốn ta giúp lão làm chuyện gì?  

Lão nhân áo đen nói:  

– Ta cần ngươi tìm một loại dược liệu cho ta, tên Long Tu Thảo. Ta cần luyện chế đan dược.  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:  

– Long Tu Thảo?  

Long Tu Thảo thường là dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm trở lên. Có khi đan dược ngũ phẩm, lục phẩm cũng sẽ dùng Long Tu Thảo. Tuy không phải dược liệu chính nhưng giá trị của Long Tu Thảo rất cao, giá trên hai vạn kim tệ. Lục Lâm Thiên không có Long Tu Thảo, cũng khó ra ngoài tìm kiếm.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Long Tu Thảo không dễ tìm, chút thực lực của ta nếu đi ra tìm dược liệu dù có gặp Long Tu Thảo cũng không lấy về được.  

Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống. Long Tu Thảo mặc dù khó tìm nhưng trong túi không gian của nam nhân thủ lĩnh cao to Bạo Lang dong binh đoàn vừa lúc có một gốc, và còn các dược liệu, kim tệ khác, tổng gái trị khoảng mười vạn kim tệ, trong đống đó thì Long Tu Thảo quý nhất.  

Lão nhân áo đen đưa hai viên đan dược cho Lục Lâm Thiên, một viên khí độc đan, một viên thuốc giải:  

– Ngươi biết khá nhiều, nhưng ta cần có Long Tu Thảo luyện chế đan dược. Đây là khí độc đan, lúc gặp nguy hiểm ngươi hãy bóp nát nó, sẽ không ai dám đuổi theo ngươi. Đây là thuốc giải, ngươi nuốt một viên sẽ không trúng độc.  

Lục Lâm Thiên nhận lấy đan dược:  

– Long Tu Thảo khó tìm, không chừng trong một năm ta cũng không tìm được. Ta sẽ tìm cách đi các dong binh đoàn mua nó thử xem, nhưng ta không có đủ kim tệ.  

Lục Lâm Thiên có sẵn Long Tu Thảo nhưng trực tiếp đưa cho Thôi Hồn Độc Suất thì lỗ to, hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.  

Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, ném một viên đan dược cho Lục Lâm Thiên, mùi thuốc đậm đặc tràn ngập trong sơn động. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.