Chương trước
Chương sau
Dát dát…  

Trên bầu trời, một tiếng ưng kêu quen thuộc truyền qua, một đầu yêu thú màu đỏ xuất hiện, trong miệt phun ra một hỏa cầu về phía đại hán, chính là Liệt Hỏa Yêu Ưng của Lam Linh.  

Phía trước, Lam Linh sắc mặt tái nhợt, mỗi lần gọi ra Liệt Hỏa Yêu Ưng đều khiến nào tiêu hao quá lớn, hầu như là không thể chống đỡ được.  

Phanh.  

Hỏa cầu của Liệt Hỏa Yêu Ưng và quyền ấn của đại hán va chạm vào nhau, không gian chung quanh vang lên âm hưởng bạo liệt, lực lượng cuồng bạo lan ra bốn phía. Đại hán to lớn lúc này cũng ngẩn ra, đối với sự quấy rầy của Liệt Hỏa Yêu Ưng, hắn không thể không để ý a.  

– Đi mau.  

Sắc mặt Lam Linh tái nhợt nói, đem một nắm bột phấn ném về phía trước.  

Sưu sưu…  

Lục Lâm Thiên không dám chần chờ, cấp tốc chạy trốn. Hắn dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lam Linh, trong lòng thầm nghi hoặc, không ngờ nữ nhân này lại cứu mình a.  

Dưới một khắc này, Lục Lâm Thiên và Lam Linh đã chạy xa. Đại hán to lớn nổi giận, thân ảnh nhoáng một cái lập tức đuổi theo. Thế nhưng Liệt Hỏa Yêu Ưng đâu có thể để hắn đi như vậy, nó liền ngăn trở, một người một thú đại chiến với nhau, tạo nên tiếng ầm ầm chung quanh, hỏa diễm bắn ra bốn phía, đại hán to lớn cũng vô pháp chế ngự được nó.  

– Lão nhị, lão tam, các ngươi mau đuổi theo, nhất định phải đoạt lấy bảo tàng.  

Đại hán to lớn nói với hai người vừa mới tới. Bản thân hắn lúc này còn phải chiến đấu với Liệt Hỏa Yêu Ưng. Sau đó chân khí lại bùng lên, yêu khí không ngừng tỏa ra, một người một thú này lại đại chiến.  

– Rõ.  

Đại hán cụt tay và hán tử gầy gò kia trong nháy mắt đuổi theo. Liệt Hỏa Yêu Ưng bị đại hán to lớn cuốn lấy, vô pháp cản trở hai người kia.  

– Mau vào trong rừng.  

Hai người Lục Lâm Thiên, Lam Linh rốt cuộc tới bên ngoài rừng rậm. Hai người nhanh chóng tiến vào bên trong. Cây cối um tùm như thế này hai người bọn họ có không ít ưu thế.  

Hai người Lục Lâm Thiên một đường cấp tốc chạy đi, không dám dừng lại một chút nào, trực tiếp di chuyển trong lùm cây, tỷ lệ bị đối phương phát hiện quả thực ít hơn một chút.  

Một đường chạy trốn, Lam Linh cũng không quên vứt ra phân yêu thú và nướ© ŧıểυ của bọn nó. Lỡ may đám người kia có yêu thú truy tung thì cũng giảm bớt phiền phức cho hai người bọn họ.  

– Như vậy cũng đủ một khắc, dấu vết cũng bị xóa a.  

Hai người thởi dài một hơi, nhưng không dám dừng lại mà lập tức chạy về phía trước.  

Dường như bởi vì triệu hồi Liệt Hỏa Yêu Ưng thế nên sắc mặt Lam Linh càng lúc càng tái nhợt, khí tức không ngừng suy yếu.  

– Ngươi không sao chứ? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Cứ tiến về phía trước tìm một địa phương an toàn, không thể để đám người Bạo Lang dong binh đoàn tìm được.  

Lam Linh nói, nếu như đυ.ng phải đám người kia, hậu quả không cần phải nói cũng biết.  

Sau nửa canh giờ, hai người đã rời khỏi rừng rậm. Sau khi đánh giá chung quanh, núi non trước mặt trùng trùng điệp điệp, phía trước có một sơn cốc.  

– Vào bên trong.  

Lam Linh nói. Hai người lập tức tiến vào bên trong sơn cốc.  

Núi non chung quanh kéo dài liên tiếp, liên miên, liếc mắt nhìn về phía xa cũng chỉ là núi non mà thôi. Trên sơn cốc, có vài ngọn núi, mây mù bao phủ giống như tiên cảnh nhân gian.  

Bên trong sơn cốc cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nước chảy.  

Lục Lâm Thiên cũng không có nhiều thời gian quan sát, hắn cùng Lam Linh trực tiếp tiến vào bên trong.  

– Được rồi, có lẽ tạm thời chúng ta sẽ an toàn.  

Sau nữa canh giờ, Lam Linh đứng lên nói với Lục Lâm Thiên.  

– Vậy ở đây nghỉ ngơi một chút đi a.  

Lục Lâm Thiên nói. Sau khi đánh giá chung quanh, lúc này bọn hắn đã ở giữa thâm cốc, chung quanh đều là cây cối che phủ bầu trời, nhìn lên ngoài cây cối thì không có gì khác.  

– Cũng tốt, tranh thủ điều tức một chút.  

Lam Linh dường như có chút không chịu nổi, sau khi nhìn chung quanh rồi lập tức đem bột phấn kia rải ra chung quanh rồi nói:  

– Chúng ta phải nhanh chóng điều tức khôi phục, bằng không sẽ phiền phức lớn.  

Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi trên mặt đất. Khi nãy một đường chạy trốn cũng đã tiêu hao không ít. Đây là lần thứ hai hắn bị đám người Bạo Lang dong binh đoàn đuổi như chó nhà có tang rồi.  

Lam Linh cũng khoanh chân ngồi xuống, bỏ vào trong miệng một viên đan dược, chân khí ba động, bắt đầu chậm rãi điều tức.  

– Di, Tiểu long bị làm sao vậy?  

Lúc này, Lục Lâm Thiên lại cảm giác con rắn nhỏ trên tay dường như có chút xao động, có vẻ sợ hãi, hắn liền vội vã trấn an nó một tiếng, lúc này nó mới bình thường trở lại.  

Ngồi điều tức được lát, Lục Lâm Thiên cảm giác chân khí trong cơ thể mình đang chậm rãi khôi phục, thế nhưng một lát sau vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, trong cơ thể hắn lúc này dường như xảy ra chuyện gì đó, chân khí lúc này lại trở lại kinh mạch.  

Hắn đứng lên trong sợ hỗn loạn, khó hiểu, toàn thân hư thoát, vô lực, sắc mặt đỏ bừng rồi lập tức ngã xuống đất. Trong lòng hắn hiện tại có dự cảm không tốt, biết bản thân đã bị ám toán.  

Cũng vào lúc này Lam Linh đang điều tức trong nháy mắt mở hai mắt ra, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Sắc mặt đã khôi phục không ít, tuy rằng thoạt nhìn tiêu hao rất nhiều, thế nhưng so với khi trước thì đã tốt hơn không ít, cũng không lâm vào trạng thái tiêu hao quá độ như khi trước.  

Lục Lâm Thiên muốn mở miệng nói chuyện thế nhưng hắn lại phát hiện bản thân mình không thể nói ra thành lời. Ngay cả miệng cũng không mở ra nổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Lam Linh, trong lòng hận không thể tát mình mấy cái, chính hắn dọc đường đi đề phòng nàng, thế nhưng không nghĩ tới vẫn bị nữ nhân này ám toán.  

Nhìn ánh mắt Lục Lâm Thiên, Lam Linh khẽ nói:  

– Ngươi đã trúng một loại độc do Vạn Thú Tông chúng ta điều chế, là một loại độc đặc biệt, cũng chính là từ đám bột phấn ta vừa rắc. Khi ngươi điều tức sẽ hít vào trong cơ thể, lập tức sẽ trúng độc. Xin lỗi, trên người ngươi có ngọc giản trong hộp gấm thứ sáu ta phải có, nó đối với ta có tác dụng vô cùng lớn.  

Lam Linh nhìn vào Lục Lâm Thiên nói. Lúc này Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể chuyển động con mắt, trong mắt bắn ra lửa giận. Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình tâm không độc ác, thiếu đi sự đê tiện vô sỉ. Nếu như hắn muốn hạ thủ với nữ nhân này thì cũng có một bó lớn cơ hội a. Hiện tại bản thân hắn lại bị ám toán. Lúc này hắn mới hiểu vì sao nữ nhân này lại cứu mình, phỏng chừng vì muốn bảo vật trên người hắn a. Thảo nào kiếp trước  n Tố Tố kia có nói, ngàn vạn lần không nên tin tưởng nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đẹp.  

– Ngươi nhất định muốn biết vì sao ta lại cần miếng ngọc giản đó chứ.  

Lam Linh nhàn nhạt nói.  

Con mắt Lục Lâm Thiên chuyển động, dường như muốn nói gì đó. Hắn quả thực muốn biết trong ngọc giản thứ sáu này là cái gì mà khiến cho Lam Linh biến thành người như vậy.  

Đồng thời, Lục Lâm Thiên nghĩ tới có nên đem Tiểu long từ trong tay áo bất ngờ cắn cho nàng một cái hay không? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.