Chương trước
Chương sau
Bây giờ, bên cạnh đống hàng hóa có khoảng mười người hầu đang cùng nhau khuân vác. Những người hầu này nhìn thoáng qua Lục Lâm Thiên cũng không có chú ý nhiều, quả thực là coi Lục Lâm Thiên như không tồn tại. Cũng chẳng ai muốn để ý tới Lục Lâm Thiên, mà nếu để ý tới Lục Lâm Thiên thì chắc sẽ bị Triệu tổng quản để ý.  

– Đó là chúng ta vận khí tốt.  

Lục Lâm Thiên nói, thầm nghĩ trong lòng, phỏng chừng ba người này thấy mình chết đi sống lại nên sợ chết khϊếp.  

Nâng một bao hàng lên, Lục Lâm Thiên cảm giác được dường như bên trong túi hàng này là muối, hắn quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Bạch chỉ khiêng một bao mà eo cũng không thể duỗi thẳng:  

– Thiếu gia, à không, công tử, sao ngươi đột nhiên khỏe như vậy? Bao muối này phải một trăm hai mươi cân a, trước kia người cũng không thể khiêng nổi.  

Nhìn Lục Lâm Thiên nhẹ nhõm khiêng một bao muối Lục Tiểu Bạch kinh ngạc nói.  

– Thật sao, tại sao ta không cảm thấy nặng như vậy?  

Bản thân Lục Lâm Thiên cũng nghi ngờ, hắn cũng nhớ rõ trước đây mình không thể khiêng nổi vật quá nặng, nhưng bây giờ túi muối như thế này mình có thể khiêng trên vai mà cảm giác như có ba mươi, bốn mươi cân, cũng không tốn bao nhiêu sức.  

– Sức lực của ngươi quả thật là tăng lên rất nhiều.  

Lục Tiểu Bạch nói với Lục Thiểu Du, ngay sau đó hai người theo những người khác khiêng muối về nhà kho.  

Nhà kho cách đây khá xa, vừa tiến tới Lục Lâm Thiên vừa đánh giá Lục gia, hôm qua về mình còn chưa kịp cẩn thận quan sát. Lục gia quả thật là gia tộc không nhỏ, đình viện nối tiếp nhau, ngọc lưu ly chiếu sáng, khu vực mình ở vẫn chỉ là hậu viện mà thôi, tộc nhân trực hệ của Lục gia đều ở khu vực tiền viện, hướng về nơi đó nhìn, từ xa đã thấy sự xa hoa vô cùng.  

Cửa hậu viện, lão bộc Nam thúc vẫn im lặng ngồi một bên, ánh mắt như vô tình cố ý nhìn về phía Lục Lâm Thiên đang khiêng muối, trên gương mặt không hề biểu lộ gì nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó nhận ra, trong mắt Nam thúc thỉnh thoảng lại có tia sáng lóe lên.  

Lão bộc Nam thúc này ở Lục gia đã mấy chục năm rồi, địa vị trong Lục gia cũng không thấp, có thể xem như một người hầu cao cấp. Tên thật của lão không ai biết, mọi người đều gọi lão là Nam thúc, ngay cả Triệu quản gia cũng phải nể mặt lão vài phần, bình thường Nam thúc chịu trách nhiệm trông coi cửa sau và chăm sóc hoa cỏ trong hậu viện. Hơn một ngàn túi muối, mấy chục người hầu, mỗi người phải khiêng hơn hai mươi lần mới đem tất cả đến nhà kho. Đến tận buổi trưa, khi khiêng đến bao muối cuối cùng hầu hết tất cả mọi người đều mệt đến sắp không thở được, chỉ còn Lục Lâm Thiên tinh thần vẫn tốt, hắn cảm giác như mình càng vận động, sức mạnh trong cơ thể dường như càng tăng lên.  

– Khục…  

Lục Lâm Thiên khiêng túi muối cuối cùng tiến qua cửa sau, Nam thúc chậm rãi đứng lên, đột nhiên va vào người Lục Lâm Thiên, như thể chẳng may bị hắn đυ.ng phải, ngay sau đó lập tức ho khan.  

– Nam thúc, người không sao chứ?  

Lục Lâm Thiên vội vàng đỡ tay Nam thúc.  

– Thiên thiếu gia, ta không sao.  

Nam Thúc bám vào tay Lục Lâm Thiên, khi đã đứng vững mới nói.  

– Vậy ta đi trước, Nam thúc, người đi đứng cẩn thận một chút.  

Lục Lâm Thiên nói, hắn cảm thấy hai tay Nam thúc truyền đến cảm giác ấm áp, khi bàn tay này chạm vào, cả người hắn như có một dòng nước ấm chảy qua.  

Nhưng Lục Lâm Thiên cũng không quá để ý đến chuyện này, tiếp tục đi đến nhà kho, Lục Tiểu Bạch nói qua buổi trưa sẽ không phải làm chuyện gì nữa.  

– Ồ, kì quái, tại sao lại có thể như vậy? Ám tật kia bị phá giải rồi hay đó là Âm Dương thân thể?  

Nhìn chăm chú vào bóng lưng Lục Lâm Thiên, Nam thúc thì thào nói.  

– Không phải ngươi không thể trở thành Vũ giả sao, ngươi muốn vũ kỹ làm gì?  

Ăn cơm trưa xong, trong phòng Lục Lâm Thiên, Lục Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

– Ta muốn nhìn một chút để xem có cách nào học được không.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Ta chỉ là một người hầu, làm gì có khả năng lấy được vũ kỹ, nhưng ta có một bản vũ kỹ ngoại môn do người cùng phòng để lại, mấy ngày nay hắn về thăm nhà rồi.  

Lục Tiểu Bạch nói.  

– Lấy ra cho ta xem.  

Lục Lâm Thiên vội nói, vũ kỹ ngoại môn cũng là vũ kỹ, nhìn xem một chút cũng tốt.  

– Vậy được, lát nữa ta đưa cho ngươi.  

Lục Tiểu Bạch gật đầu.  

Buổi chiều, Lục Lâm Thiên không có chuyện gì làm, tất cả mọi người trong Lục gia đều coi hắn như không tồn lại, hôm nay Lục Lâm Thiên đi dạo trong hậu viện, tất nhiên chỉ trong hậu viện mà thôi, khu vực ở tiền viện của tộc nhân trực hệ, Lục Lâm Thiên dù có thân phận thiếu gia Lục gia cũng không có tư cách đi vào nơi đó.  

Khi trời đã chạng vạng, Lục Tiểu Bạch đem đến một quyển sách nhỏ, đó chính là vũ kỹ ngoại môn mà hắn đã nói lúc trưa, sau đó, mẫu thân của Lục Lâm Thiên cũng trở về. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẫu thân, Lục Lâm Thiên không khỏi đau lòng, xem ra hôm nay người đã phải rất vất vả, mình phải nhanh chóng thay đổi mọi thứ mới được.  

Mẫu tử hai người nói chuyện trong chốc lát, Lục Lâm Thiên liền trở về phòng của mình, mở ra vũ kỹ mà Lục Tiểu Bạch đưa cho mình bắt đầu đọc qua.  

Đọc qua một lượt, Lục Lâm Thiên không khỏi thất vọng, bản vũ kỹ này chẳng khác gì bản Như Lai Thần Chưởng bán hai đồng một cuốn ở kiếp trước, căn bản không thể là tuyệt thế thần công gì, bên trên chỉ có vài chiêu thức đơn giản, xem cũng vô dụng.  

– Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở thành Vũ giả?  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, bản thân mình muốn thay đổi vận mệnh, đầu tiên phải trở thành Vũ giả mới được.  

Đúng lúc này, một giọng nói giống như tiếng muỗi kêu vang bên tai Lục Lâm Thiên.  

– Thế nào, ngươi sắp chết đến nơi mà còn muốn trở thành Vũ giả sao?  

– Ai, là ai?  

Lục Lâm Thiên lập tức kinh ngạc tìm kiếm quanh căn phòng, nhưng trong phòng chỉ có một mình hắn.  

– Nếu không muốn chết hãy đi đến kho củi, chớ làm kinh động đến người khác.  

Giọng nói lại tiếp tục vang lên bên tai Lục Lâm Thiên, ngay sau đó đã biến mất không nghe thấy nữa.  

Lục Lâm Thiên có cảm giác giọng nói rất quen thuộc, do dự một chút, hắn quyết định đi đến kho chứa củi một chuyến, việc liên quan đến sinh tử của mình, mặc kệ là thật hay giả hắn cũng phải đi xem. Người thần bí này có thể thần không biết quỷ không hay nói chuyện bên tai mình thì nhất định là người có bản lĩnh rất lớn.  

Thừa dịp ban đêm, Lục Lâm Thiên nhanh chân lẹ bước tiến đến kho củi. Kho củi cách chỗ ở của hắn cũng không xa, đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai qua lại. Khi Lục Lâm Thiên đến kho củi, cẩn thận tìm kiếm xung quanh thì phát hiện ra không có ai ở bên ngoài.  

– Nhìn ngó cái gì, còn không mau tiến vào đi.  

Giọng nói kia lại vang bên tai Lục Lâm Thiên lần nữa.  

– Rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là quỷ?  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.