Chương trước
Chương sau
Khiếp sợ qua đi, ba tên trưởng lão ánh mắt chuyển thành lăng lệ, khí tức trên người không những không thu hồi chịu thua mà còn bộc phát triệt để như đang lâm đại địch, một người trong đó lạnh giọng chất vấn:

-Ngươi từ đâu học được Thiên Nhiên Trận Pháp? Có phải ngươi từng sưu hồn đệ tử Thiên Trận Tông đúng không?

Không trách được ba tên trưởng lão có lối suy nghĩ cực đoan này, tuy nói thế gian này không thiếu người thiên phú xuất chúng tự học thành tài nhưng Thiên Nhiên Trận Pháp là cỡ nào cao thâm, tự thân mày mò hiểu sơ một hai còn có thể chứ tinh thông như Lâm Phong căn bản khó hơn lên trời.

Đối mặt ba tên trưởng lão hùng hổ dọa người, Lâm Phong không có chút nào sợ hãi cũng như hứng thú tranh luận, hắn thẳng thắn lấy ra một khối lệnh bài cổ xưa nói:

-Nhận biết nó sao? Ta là từ nó học được Thiên Nhiên Trận Pháp.

Nghe vậy, ba tên trưởng lão không cố kị quét thần thức ngang qua tấm lệnh bài, ba người trầm ngâm một lúc mới cùng nhau ôm quyền nói:

-Lý Thiên (Lý Địa, Lý Nhân) bái kiến sư thúc.

Lâm Phong:

-???

Hắn từ lúc nào lên chức sư thúc rồi?

Nhìn vẻ mặt Lâm Phong mộng bức, ba tên trưởng lão hiểu ra Lâm Phong không biết rõ lai lịch của tấm lệnh bài này, Lý Thiên bất đắc dĩ đứng ra làm người đại diện giải thích:

-Sư thúc có điểm không biết, lệnh bài trong tay sư thúc là bản chép tay rất nhiều sở học của lão tổ, mấy chục vạn năm trước lão tổ vô tình đánh rơi nhưng không có tâm tình đi kiếm liền đặt ra một luật lệ, đó là ai nhặt được lệnh bài này mà đến được Thiên Trận Tông sẽ được đối đãi như đệ tử thân truyền của lão tổ.

-Luận theo bối phận, ngài là đệ tử thân truyền của lão tổ, chúng ta gọi ngài một tiếng sư thúc không sai.

Hóa ra là thế, bất quá cái lí do trở thành đệ tử này quá qua loa đi, hơn nữa Lâm Phong cũng chưa nói có ý định làm đệ tử của lão tổ gì gì đó, hắn đến đây chỉ để kiểm chứng bản thân cùng với sử dụng truyền tống trận thôi, về phần làm cái sư thúc coi như miễn bàn.

Lâm Phong khoát tay nói:

-Đã vậy, ta đi vào được rồi chứ?

Lý Thiên:

-Mời sư thúc.

Sau đó, trong ba người, chỉ có Lý Thiên lưu lại bồi Lâm Phong.

Bước vào Thiên Trận Tông, Lâm Phong lại được một trận cảm thán, không hổ là siêu cấp tông môn tại Thiên Giới, chỉ tính riêng sự giàu có sợ rằng không nơi đâu sánh bằng Thiên Trận Tông.

Thật, tại Thiên Trận Tông, linh khí vô cùng nồng nặc, thiên tài địa bảo có mặt khắp mọi nơi, những thứ quý hiếm bên ngoài lại tùy thời nhìn thấy ở đây, ngay cả những khối đất phổ thông cũng được cải tạo biến thành không tầm thường, quá điên cuồng rồi.

Càng điên cuồng hơn là Lâm Phong nhìn ra được địa thế của tất cả những gì hiện diện nơi đây là căn cơ của một tòa Thiên Nhiên Trận Pháp khổng lồ, đồng nghĩa với việc những thứ thiên tài địa bảo ở đây không thể đem đi dùng cho việc khác.

Đốt tiền, không hơn gì cái này đi.

Dù sao Thiên Trận Tông nổi danh khắp Thiên Giới về trận pháp, có điên mới chạy thẳng đến địa bàn người ta gây rối a.

Nói thật, ngay cả Lâm Phong cũng không có lòng tin phá giải được tòa Thiên Nhiên Đại Trận khổng lồ này nếu nó được khởi động, bất quá phá hư để thoát thân thì không thành vấn đề, cho nên Lâm Phong hề không lo lắng bị người chơi xấu.

Mà Lý Thiên thực ra cũng không có ý tứ chơi xấu, một là do tòa đại trận này hắn không làm chủ mở ra được, hai là do những gì trước đó hắn nói không có một câu giả dối, thân ở trong tông môn, bất kính với sư thúc là một tội danh không nhỏ.

Chần chờ hồi lâu, Lý Thiên rốt cuộc mở miệng nói:

-Sư thúc, một vạn khỏa hạt giống kia... có thể hay không cho ta xin lại?

Trả lại?

Xin lỗi, ta không có thói quen đó, ta lại không coi mình là sư thúc của ngươi.

Lâm Phong một mặt thành thật hỏi:

-Hạt giống gì?

Lý Thiên:

-…

Gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua dày đến không thể xuyên phá như vậy, nếu không phải tự thân vừa mới trải nghiệm qua cố sự “đệ tử bị sư thúc trắng trợn đánh cướp” Lý Thiên kém chút tin tưởng Lâm Phong thực không biết gì hết đây.

Không thể đòi lại được, nội tâm Lý Thiên đau như cắt, một vạn khỏa hạt giống kia là đồ vật do chính lão tổ chế tác ra, giá trị không nhỏ, uy lực càng không phải bàn tới, chẳng qua ba người bọn họ hơi chủ quan khinh sư thúc mới bị thua trận a.

Thôi thôi, xem như hắn xui xẻo đánh rơi đồ, ai bảo người ta là sư thúc đâu.

Lý Thiên hỏi vấn đề khác:

-Nghe nói sư thúc muốn đến Thiên khác, không biết là Thiên nào?

Lâm Phong tùy ý đáp:

-Đệ Tam Thiên.

Giống như nhớ ra cái gì, Lý Thiên hâm mộ nói:

-A, không nghĩ tới sư thúc còn quen biết Đế Quân được mời đến chung vui.

Nghe vậy, Lâm Phong hơi nhíu mày hỏi:

-Đệ Tam Thiên có chuyện gì vui?

Lý Thiên hơi khó hiểu đáp lời:

-Dạo gần đây có không ít người đến Thiên Trận Tông chúng ta sử dụng truyền tống đến Đệ Tam Thiên để tham dự hôn lễ Đế Quân sắp cử hành, ta còn tưởng sư thúc giống với bọn họ nhận được thiếp mời đâu.

Hai từ “hôn lễ” được thốt ra, tâm tình Lâm Phong rơi xuống đáy cốc, một dự cảm bất lành nổi lên, hắn cố gắng giữ bản thân trấn định hỏi tiếp:

-Không, ta có việc riêng mới đến Đệ Tam Thiên, bất quá hôn lễ Đế Quân không thể nghi ngờ là thiên đại hỉ sự, nếu tiện đường ta cũng muốn đến xem một chút. Đúng rồi, ngươi biết người cùng Đế Quân kết hôn là ai chăng?

Lý Thiên nói:

-Nhắc tới chuyện này cũng kì, Đế Quân là một trong Cửu Đại Tiên Đế, theo lẽ thường Tiên Hậu cũng phải là một vị tiên tử nào đó tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đệ tử lại chẳng nhận ra danh tự của Tiên Hậu, nàng tựa hồ gọi là Dương Thanh Ngọc.

-Oanh.

Lời nói vừa dứt, Lý Thiên lập tức bị Lâm Phong dọa đến hóa đá, bởi vì từ trên thân Lâm Phong tản ra một cỗ sát khí quá mạnh mẽ, Lý Thiên thề sống mấy vạn năm đến giờ hắn chưa lần nào gặp qua một người với sát khí kinh khủng đến nhường này.

Thậm chí không chỉ Lý Thiên, giờ khắc này, trong phạm vi Thiên Trận Tông, ai ai cũng cảm nhận được một cỗ sát khí điên cuồng, những ai tu vi cao còn đỡ, những người tu vi thấp dù xa vẫn bị cỗ sát khí kia chèn ép đến không dám thở mạnh.

Lý Thiên sợ hãi lắp bắp:

-Sư... sư thúc... ta... ta có nói gì sai sao?

Lâm Phong không để ý Lý Thiên sợ hãi nói:

-Hôn lễ bao giờ cử hành?

Lý Thiên theo bản năng cầu sinh trả lời:

-Ba... ba tháng sau.

Lâm Phong:

-Dẫn ta tới truyền tống trận.

Lý Thiên nào dám không nghe, bất quá chưa kịp đi thì từ bốn phương tám hướng đã có trên dưới ba mươi người tu vi Tạo Giới Cảnh bay đến, trong đó còn có một người là Tạo Giới Cảnh đỉnh phong, khí thế ngợp trời hòng trấn áp sát khí tuôn trào.

Nhưng, không được.

Sát khí của Lâm Phong quá khủng khiếp rồi.

Người đông thế mạnh, nhưng người dẫn đầu là Tạo Giới Cảnh đỉnh phong vẫn không dám manh động, hắn trước hết lên tiếng hỏi Lý Thiên:

-Lý Thiên, người kia là ai, vì sao sát khí nặng đến vậy?

Lý Thiên vội vàng nói:

-Bẩm phó tông chủ, sư thúc là đệ tử của Thương Thần lão tổ, về phần tại sao sư thúc tản ra sát khí ta cũng không biết.

Thiên Trận Tông có một vị tông chủ và tám vị phó tông chủ, chín người đều là đệ tử thân truyền của lão tổ, do Thiên Trận Tông phân bố khắp Thiên Giới nên chín người được chia ra mỗi người tọa trấn một Thiên, người phó tông chủ ở đây gọi Trần Lãm.

Trần Lãm nghe qua liền hiểu ngay Lâm Phong là người nhặt được lệnh bài của lão tổ, hắn hướng về Lâm Phong mang theo vẻ hòa hoãn nói:

-Ta gọi Trần Lãm, một trong những đệ tử thân truyền của lão tổ, xét về thời gian nhập tông ta còn là sư huynh của ngươi, tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ta hy vọng sư đệ nể mặt sư huynh tản đi sát khí tránh ảnh hưởng đến các đệ tử khác.

Phía bên kia, Lâm Phong chỉ là nhất thời không kiềm chế được tâm tình chứ lí trí của hắn hoàn toàn thanh tỉnh, có Hỗn Độn Chi Tâm phụ thể, tỉ lệ để hắn tẩu hỏa nhập ma gần như là con số 0 tròn trĩnh.

Lâm Phong không muốn vướng vào rắc rối ẩn đi sát khí nói:

-Không có ý tứ, gần nhất tâm tình kém, không phải cố tình đến gây chuyện.

Thấy vậy, Trần Lãm hơi thả lỏng bàn tay khởi động đại trận cười nói:

-Không sao, đều là người một nhà.

Lâm Phong không muốn dông dài ném cho Trần Lãm một cái nhẫn trữ vật nói thẳng:

-Hôm nay ta đến là muốn nhờ truyền tống trận của các vị dùng một chút, không có vấn đề gì chứ?

Dựa trên tu vi cùng địa thế, Trần Lãm không sợ Lâm Phong, hắn lại không thích cách nói chuyện không kiêng nể của Lâm Phong chút nào, nhưng cỗ sát khí Lâm Phong vừa tản ra phần nào đã chấn nhiếp được hắn, thừa một chuyện chi bằng bớt một chuyện a.

Hơn nữa, xét về một mặt nào đó bọn họ đúng là sư huynh đệ, đồng môn tương tàn là không tốt.

Trần Lãm gật đầu nói:

-Sư đệ quá khách sáo, dù sao cũng là người một nhà, phần Tiên Tinh này ta không thu, ngươi cứ giữ lại đi.

Tuy không thiếu Tiên Tinh, Lâm Phong vẫn thuận tay thu lại nhẫn ôm quyền nói:

-Đa tạ.

Sau đó, Trần Lãm đích thân dẫn Lâm Phong đến Truyền Tống Thần Điện, còn những người khác đều chung một bộ mặt khó hiểu, đầu đuôi chuyện này là thế nào a.

Một người không nhịn được hỏi Lý Thiên:

-Lý Thiên, ngươi làm sao chọc giận vị tiểu sư thúc này rồi, tu vi của tiểu sư thúc mặc dù không cao, nhưng cỗ sát khí kia quá dọa người, bây giờ ngẫm lại ta vẫn có cảm giác không két mà run đây.

Lý Thiên oan ức nói:

-Ta nào dám chọc giận sư thúc, ta chỉ nói về Đế... mà thôi, chuyện đã qua chớ nên nhắc lại, các ngươi cũng đừng hỏi nhiều, có một số việc, không biết mới là tốt nhất.

Thấy thái độ Lý Thiên là lạ, nhưng trong lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo rất nặng nên không ai hỏi nữa, dù sao bọn họ tâm tính cũng giống như Trần Lãm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ án theo bình thường sinh hoạt là được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.