Cánh cửa đá màu xanh không biết làm từ vật liệu gì bất quá nó có tác dụng ngăn cản thần thức rất tốt, thần thức biến dị của Lâm Phong cũng chỉ thấy được cảnh vật mơ hồ ở bên trong chứ đừng nói đến nhị nữ, cho nên cả ba người đều rất hào hứng, không biết ở bên trong có cái gì, hy vọng là một núi tài nguyên đi.
Lâm Phong cẩn thận đẩy ra cánh cửa đá màu xanh, nhị nữ đứng phía sau sẵn sàng cho tình huống “thứ gì đó” nhảy ra, sau đó hai nàng xông lên đánh gục “thứ gì đó”, cuối cùng vui vẻ dò xét núi tài nguyên, thông thường khi tầm bảo rất hay đi theo trình tự này nha.
Không thể không nói trí tưởng tượng của nhị nữ rất tốt, bất quá hai nàng rất nhanh liền thất vọng rồi, khi cánh cửa mở ra ngoại trừ một luồng rét lạnh chi khí thổi qua thì không còn gì khác, không có sự ngăn cản thì liệu bên trong có bao nhiêu bảo vật cơ chứ, lại nói thú vui của tầm bảo chính là đánh bại vật canh gác a, thật mất hứng.
Lộ ra trước mắt ba người là một thông đạo tối đen dốc xuống chân núi, Lâm Phong lấy ra mấy mảnh gỗ chế tác thành ba ngọn đuốc, lại vận dụng hỏa linh lực đốt cháy ba ngọn đuốc, đồng thời không quên tản ra thần thức quan sát hết thảy, con đường trước mặt liền sáng tỏ.
Lâm Phong nhìn hai bên thông đạo tràn đầy hoa văn phức tạp nói ra:
-Xem ra tên Hắc Phong Điểu này cũng khá đấy chứ, loại kiến trúc này không phải là linh thú cấp bốn có thể nghĩ ra được, ta nghi ngờ… chỗ này không phải Hắc Phong Điểu xây lên mà là nó tìm được.
Lúc này Lâm Phong phát hiện…không phải cánh cửa đá màu xanh có tác dụng che đậy thần thức, mà là do những phù văn này tạo thành, những phù văn này nếu hắn đoán không nhầm thì nó là một loại trận pháp nào đó rất cao cấp, không đơn giản chỉ là che đậy thần thức mà thôi, bất quá cảm giác nguy hiểm không nổi lên nên Lâm Phong vẫn cùng với nhị nữ đi xuống.
Liễu Phượng nhíu mày nói:
-Ta không thích những hoa văn này, ta không hiểu nó nói gì nhưng dường như nó đang cố ý nhắm vào ta, hơn nữa… ta có cảm giác quen thuộc khi đến đây.
Lâm Phong nghe vậy trong đầu liền xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện từ lúc hắn gặp Liễu Phượng đến bây giờ liền có được một đáp án tương đối rõ ràng, đáp án này… rất tàn nhẫn với Liễu Phượng. Lâm Phong nhỏ giọng nói với Liễu Phượng:
-Có lẽ phía dưới sẽ có câu trả lời, ngươi đừng quá lo lắng, bây giờ có ta ở đây rồi, kẻ nào muốn gây khó dễ cho ngươi ta sẽ giải quyết hết.
Liễu Phượng cười cười, áp lực tâm lí được câu nói của Lâm Phong giải tỏa không ít:
-Ừm.
Lại xuống thêm một đoạn nữa là một căn phòng cực lớn diện tích khoảng một trăm trượng vuông, bốn phía hơi cong, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện… hình dáng căn phòng này… có chút giống một quả trứng khổng lồ dựng thẳng đứng.
Bên trong căn phòng chứa đầy hòm gỗ màu đen, xung quanh vẫn là những hoa văn quái dị, chính giữa căn phòng còn có một cái trận pháp phức tạp vẽ bằng máu không biết có tác dụng gì, vết máu còn mới nhưng Lâm Phong lại có cảm giác trận pháp này tồn tại rất lâu rồi.
Lâm Phong dùng thần thức quét một vòng căn phòng, nhận thấy không có gì nguy hiểm mới để cho nhị nữ cẩn thận tìm kiếm đồ vật trong hòm gỗ, chính mình lại đi tìm thêm những manh mối bổ sung cho suy đoán của mình, hắn vẫn hy vọng… đáp án của hắn không chính xác.
Chỉ mười phút sau toàn bộ hòm gỗ đã bị ba người lục tung, tổng cộng ba người thu được thêm ba trăm gốc linh dược cấp một, một trăm gốc linh dược cấp hai, về phần linh dược cấp ba chỉ có mười ba gốc, cùng với một đống tài liệu linh tinh cấp một cấp hai cấp ba các loại.
Ngoài ra Lâm Phong còn tìm được ba cuốn quyển trục và một gốc “Hóa Hình Thảo” khô héo được đặt trong một cái hòm gỗ màu tím ở trong góc phòng, ba quyển trục này lần lượt nói về Phượng Hoàng Niết Bàn Quyết, Hắc Ám công pháp và trận pháp ở giữa căn phòng.
Đến lúc này chỉ có kẻ ngu mới không biết Liễu Phượng thực sự bị người sắp đặt tất cả, tự nhiên mà ở đây có Phượng Hoàng Niết Bàn Quyết sao. Lại nói… chỗ này cũng chưa chắc là động phủ của Hắc Phong Điểu, mà là địa phương người kia để lại cho cái kế hoạch khốn nạn này thôi.
Liễu Phượng nắm quyển trục Phượng Hoàng Niết Bàn Quyết trên tay mà run rẩy, Phượng Hoàng Niết Bàn Quyết viết trong này so với nàng tu luyện trước đây còn phải hoàn chỉnh hơn, thậm chí nó còn ghi rõ… cảnh giới của nàng có khôi phục thì thực lực cũng chỉ ở Nguyên Anh sơ kì mà thôi.
Cho nên dù nàng có hóa thân hắc kén nàng cũng không chết được, nếu Lâm Phong không tới cứu nàng nàng sẽ rất thảm, bị hóa thành Niết Bàn Đan còn đỡ, nhưng nàng còn phải chịu bị Hắc Phong Điểu làm nhục.
Nàng không ngờ… những gì Lâm Phong suy đoán đều là sự thật, dù nàng biết bản thân có vấn đề nhưng trong thâm tâm nàng vẫn tồn tại một tia hy vọng đó chỉ là suy đoán vĩnh viễn không được chứng thực, bởi vì sự thật này đối với nàng là một đả kích vô cùng lớn, hiện tại… tia hy vọng trong nàng đã bị dập tắt, tất cả của nàng đều bị người ta nắm trong tay.
Lâm Phong nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của Liễu Phượng trấn an nàng:
-Ngươi đừng sợ, ta nói rồi, kẻ nào muốn gây rắc rối cho ngươi ta sẽ xử lí hết, ta hứa sẽ tìm ra kẻ chủ mưu của việc này đòi lại công đạo cho ngươi, tin tưởng ta.
Nghe vậy Liễu Phượng chỉ gật đầu rồi im lặng, nàng đang nghĩ tới những khung cảnh rất đáng sợ, nàng chỉ là một con cờ của người ta mà thôi, liệu trước đây nàng có còn trong trắng hay không, liệu trước khi sống kiếp Phượng Hoàng nàng có bị vấy bẩn hay không, nếu những điều này xảy ra… nàng không còn mặt mũi nào nhìn Lâm Phong nữa.
Lâm Phong nhận thấy sự khác lạ của Liễu Phượng liền ôm nàng vào lòng kiên quyết nói ra:
-Đừng nghĩ bậy, ta không cần biết trước đây ngươi như thế nào, nhưng bây giờ ngươi là của ta, mạng của ngươi là do ta cứu về, không có sự đồng ý của ta ngươi không được chết, cũng không được rời đi, nghe rõ không.
Liễu Phượng hoang mang nói:
-Ta…ta…ta sợ… ta không xứng với ngươi.
-Không có gì là xứng hay không xứng, nói cho ta biết, ngươi có muốn ở lại bên cạnh ta hay không?
Liễu Phượng nhìn ánh mắt phẫn nộ cùng nghiêm nghị của Lâm Phong mà nội tâm nàng ấm áp hơn bao giờ hết, nàng nói ra:
-Muốn.
-Vậy nghe lời ta, không được sợ, có hiểu không.
Liễu Phượng ngoan ngoãn gật đầu, đạo tâm của nàng khi nàng khôi phục trí nhớ đã trở nên rất kiên định, nàng tin tưởng Lâm Phong nói thật lòng, hắn thực sự không quan tâm quá khứ của nàng, lúc này nàng không còn sợ hãi khi phải đối mặt với sự thật nữa.
Nhưng mà cái ý ngĩ bản thân bị vấy bẩn trong quá khứ không ngừng hiện lên khiến nàng mặc cảm khi đối mặt với hắn, dù cho kiếp này nàng vẫn còn trong trắng thì nàng cũng không dám đề cập tới vấn đề đạo lữ trừ phi quá khứ được chứng thực, bởi vì hắn quá ưu tú, hắn không để ý nhưng nàng lại để ý.
Mộ Dung Tuyết ở một bên khóe mắt đỏ hoe chạy lại ôm Liễu Phượng, nàng biết Phượng tỷ đang nghĩ cái gì, nếu là nàng thì nàng cũng sợ như vậy, so với cuộc đời của mình thì Phượng tỷ khổ hơn nhiều lắm, ít ra nàng còn có một người phụ thân chăm lo cho nàng, còn Phượng tỷ thì có cái gì?
Tỷ ấy chẳng có gì cả, ký ức kiếp trước bị tước đoạt, truyền thừa bị sắp đặt, mạng sống chỉ là công cụ luyện đan, ngay từ khi sinh ra… tỷ ấy đã bị chú định là phải sống một cuộc sống không có tự do, cho đến khi gặp được Lâm Phong thì cuộc sống tỷ ấy mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng đến ngày hôm nay… tỷ ấy lại phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Ôm Liễu Phượng mà trong lòng Lâm Phong vô cùng tức giận, hắn đã từng giống như Liễu Phượng vậy, khi biết Tu Nghệ Cầu chỉ là một hồi âm mưu hắn vô cùng suy sụp, hắn phải tự tay giết chết người hắn yêu, hắn nói đó là bảo vệ Thanh Ngọc nhưng thực chất lại là Thanh Ngọc bảo vệ hắn, hắn chỉ là một kẻ yếu đuối không thể bảo vệ được người hắn yêu.
Cảm giác của Liễu Phượng hiện giờ… hắn hiểu rõ. Nếu là lúc trước thì cũng thôi nhưng bây giờ Liễu Phượng đã trở thành người quan trọng của hắn, vậy mà lại có người muốn tính kế Liễu Phượng, dùng phương thức độc ác khống chế tự do của nàng, muốn biến Liễu Phượng thành Niết Bàn Đan để sử dụng, làm sao hắn không tức giận cho được.
Theo giới thiệu thì cái trận pháp chính giữa động phủ là để hỗ trợ cho việc tu luyện Hắc Ám công pháp, đồng thời nếu có tinh huyết phượng hoàng thì trận này còn có thể giúp cải biết huyết mạch của Hắc Phong Điểu, đối với linh thú thì việc nâng cấp huyết mạch là vô cùng hấp dẫn, Hắc Phong Điểu linh trí lại không cao đương nhiên sẽ tìm cách bắt lấy Liễu Phượng rồi.
Nhưng mà trận pháp này không qua mắt được Lâm Phong, nó chính là một cái huyết tế trận pháp kiêm truyền tống trận pháp, Lâm Phong gặp qua huyết tế không phải chỉ một lần, nhìn qua cách bố trí trận pháp cùng khí tức của trận pháp hắn liền biết ngay.
Một khi Liễu Phượng bị bắt về đây thì trận pháp khởi động sẽ biến nàng thành Niết Bàn Đan, sau đó lại truyền tống Niết Bàn Đan đến địa phương khác tiện thu thập, về phần tác dụng chân chính của Niết Bàn Đan là gì thì Lâm Phong không biết, nhưng mà hắn có thể chắc chắn… người tính toán Liễu Phượng rất mạnh.
Một kẻ yếu kém lại có thể bày ra được bố cục như vậy sao, một kẻ yếu kém trong tình trạng luân hồi không tại lại có thể biến người khác sống một kiếp Phượng Hoàng sao, nếu nghĩ như vậy… sợ rằng Liễu Phượng chỉ là một trong rất nhiều người bị hại mà thôi, bởi vì Tứ Chuyển Niết Bàn Đan hắn đã thấy qua không có gì đặc biệt, muốn có tác dụng có lẽ phải dùng số lượng lớn bù vào, người này… đủ độc ác.
Bất quá Lâm Phong không sợ, hắn tin rất nhanh thôi hắn sẽ có thực lực giết chết người này, đây không phải niềm tin mù quáng mà là hắn có cơ sở để tự tin về chính bản thân mình. Đến lúc đó dù người này ở đâu hắn cũng tìm đến tận nơi tính sổ, chấm dứt đoạn ân oán này.
Kìm ném lại phẫn nộ, nhận thấy không còn gì đáng giá nữa Lâm Phong lôi kéo nhị nữ ra ngoài, hắn muốn nhanh chóng trở về sửa soạn lại tài nguyên một chút rồi mới rời khỏi Cự Điểu Sơn Lâm, ở lại đây ai biết tên kia có đến bất ngờ hay không, hiện tại Lâm Phong chưa đủ sức chống cự người như vậy, hắn phải tranh thủ thời gian để phát triển.
Trước khi đi Lâm Phong không quên đánh nát luôn ngọn núi này, chỗ này đối với Liễu Phượng mà nói là một cái địa phương cực kì đáng ghét, giữ lại cũng không có tác dụng gì, lại nói Lâm Phong không biết trong động phủ có tồn tại thêm bố trí nào của đối phương hay không, phá đi vẫn là tốt nhất.
…………….
Phượng Hoàng Tinh, bên trong một mật thất của Phượng Hoàng nhất tộc.
Một lão giả toàn thân tràn đầy hắc hỏa không nhìn rõ mặt đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi chỉ có một màu đen kịt nhìn qua vô cùng đáng sợ, lão lẩm bẩm nói ra:
-Ồ, không ngờ lại có người phá hủy kế hoạch của ta, dù chỉ là một chỗ nhỏ bé nhưng ta cũng muốn biết người này là ai mà lớn mật như vậy.
Lão giả lẩm nhẩm tính toán lại nói tiếp:
-Ngũ Hành Tinh, khoảng cách có chút xa xôi, hình ảnh truyền về không rõ ràng, ta lại tới thời khắc quan trọng không tiện xuất thủ, coi như ngươi may mắn. Bất quá chỉ một cái Nguyên Anh kì lại có thể quyết đoán như vậy, kẻ này… có chút ý tứ.
Nói xong lão giả nhắm mắt lại, tâm tình không có bao nhiêu dao động, giống như một viên Tứ Chuyển Niết Bàn đan đối với lão không có ý nghĩa gì.
………………
Đã gần ba tháng kể từ khi rời đi Hắc Phong Điểu động phủ, lộ truyến trở về có chút khác với lúc đi tới, Lâm Phong tránh đi hắc ám chi địa nên đường trở về dài hơn lúc xuất phát khoảng mười ngày đi đường.
Cộng thêm việc Liễu Phượng thường xuyên trầm mặc, nàng không còn hoạt bát như xưa khiến Lâm Phong lo lắng, trên đường đi Lâm Phong tìm nhiều cách làm nàng vui nhưng nàng vẫn có chút mặc cảm nên tới bây giờ mới trở về được nơi ở của nàng.
Khi trở về thì Liễu Phượng lại lấy cớ muốn tu luyện nên luôn ở trong phòng của nàng, Mộ Dung Tuyết hay Lâm Phong tới tìm nàng nàng cũng không có ra gặp, hắn biết nàng không sợ hãi khi đối mặt với sự thật nữa, mà là nàng mặc cảm với hắn, bất đắc dĩ Lâm Phong lựa chọn ngồi bên ngoài chờ nàng, tình trạng này của Liễu Phượng làm cho hắn lo lắng lắm.
Ba tháng này Lâm Phong suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Liễu Phượng, mấu chốt là đám linh hồn ấn kí trong Hỏa Linh Châu tìm thấy ở Bách Hỏa Sơn, theo lí thuyết thì cả Liễu Phượng lẫn Hắc Phong Điểu đều không có cách thu đến Hỏa Linh Châu, để lại Hỏa Linh Châu là mất luôn không thu lại được trừ phi đích thân đến lấy.
Như vậy tin tức về Hỏa Linh Châu để luyện Niết Bàn Đan khả năng lớn là giả, có lẽ là để tăng độ khó cho người bị hại không cách nào chữa trị được thương thế mới dễ thành đan, hoặc là người này vô tình phát hiện ra Hỏa Linh Châu ở đây và muốn lừa Liễu Phượng bằng cách thêm Hỏa Linh Châu vào đan phương.
Nhưng mức độ tin cậy của suy đoán này rất thấp, nếu người này phát hiện Hỏa Linh Châu thì phải phát hiện luôn Sinh Mệnh Lãnh Diễm mà lấy đi Sinh Mệnh Lãnh Diễm, chẳng có ai lại chê Thiên Hỏa cả, người đó không xài được thì cũng sẽ lấy về cho con cháu xài mà thôi, lại nói người ta cần phải tính kế Liễu Phượng như vậy sao.
Cho nên chỉ có một đáp án có thể giải thích điều này, đó là linh hồn ấn kí ở trong Hỏa Linh Châu không phải do kẻ tính kế Liễu Phượng để lại mà là một người khác.
Tức là… Lâm Phong lại vô tình phá vỡ kế hoạch của một người nữa, chuyện này làm cho Lâm Phong rất phiền muộn, dù là vô tình hay cố ý thì kẻ thù của hắn toàn là những người núp trong bóng tối mà hắn không biết, hắn không biết người ta là ai thì làm sao đề phòng.
Đây cũng là lí do hắn không muốn lộ mặt ra ngoài, mà gia nhập tông môn thì phải lộ mặt, không gia nhập thì không có kiến thức, Thiên Lôi Tử chỉ có kiến thức căn bản cùng tu lôi nên không đủ xài, Tang Thụ lại không có ý tứ truyền nhiều kiến thức cho Lâm Phong, đủ đau đầu a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]