Chương trước
Chương sau
Lâm Phong nhìn hộ tông trận pháp của Ngũ Cầm Tông liền an tâm hơn một chút, với trình độ trận pháp của hắn thì dù Tần gia có toàn lực kích phát trận pháp cũng không lưu lại hắn được, đây bất quá chỉ là một cái trận pháp cấp bốn sơ cấp, tối đa bộc phát được lực chiến tới Nguyên Anh trung kì mà thôi, hơn nữa phải là dưới tình huống có Giả Anh tu sĩ tham gia vào trận này mới được.

Theo lí giải của Lâm Phong về trận pháp thì những cái trận pháp ở tu chân quốc cấp hai toàn là rác rưởi, chỉ riêng của Thi Điểu Tông là còn dễ nhìn một chút. Bởi vì ngoại trừ Thi Điểu Tông ra thì những trận pháp mà Lâm Phong gặp qua đều cần số lớn người duy trì trận pháp mà uy lực lại không quá vượt trội, đây là phương pháp thô thiển nhất, cũng là phương pháp không có hiệu quả nhất.

Đối với Lâm Phong thì một cái trận pháp chân chính là chỉ cần sử dụng năng lượng nhỏ mà vẫn tạo ra được uy lực lớn gấp mấy lần số bỏ ra, chứ không phải loại nửa mùa như thế này, đúng là nó có thể đề cao chiến lực nhưng cái giá bỏ ra quá lớn, một khi trận bị phá cũng tương đương với việc toàn quân bị diệt không còn sức chiến đấu.

Tuy nhiên Lâm Phong cũng chỉ biết vậy chứ chưa bố trí được trận pháp chân chính, uy lực trận pháp của Lâm Phong vẫn phụ thuộc khá nhiều vào chân khí, bởi vì đẳng cấp chân khí của hắn cao nên hiệu quả trận pháp mang đến mới cao. Nếu chỉ sử dụng linh lực bình thường sợ rằng Lâm Phong còn không bố trí nổi trận pháp cấp ba a.

Lâm Phong không có sư phụ, tạo nghệ trận pháp hay luyện đan tất cả đều là tự thân học tập, cơ sở của hắn trên trận đạo và đan đạo rất vững chắc nhưng chúng chỉ được xây bằng những kiến thức cấp thấp từ điển tịch ở Lâm gia nên Lâm Phong muốn phát triển lên nữa rất khó, trừ phi hắn đạt được đến kiến thức cao cấp hơn, mà muốn như vậy thì hắn phải học tập ở tu chân quốc cấp cao.

Không lâu sau khi truyền tin châu được kích phát thì hộ trận đã mở ra, Tần Vũ tự mình đón tiếp Lâm Phong, hắn rất muốn giao hảo với Lâm Phong. Người khác không biết Lâm Phong nên không thèm đi ra nhưng Tần Vũ biết Lâm Phong ngoài thực lực siêu quần thì còn có bản lĩnh luyện đan trác tuyệt, chỉ có luyện đan sư cấp ba trở lên mới luyện ra được thượng phẩm Đại Hồi Linh Đan a.

Người như vậy không thể nào là tán tu được, Tần Vũ suy đoán Lâm Phong là người của thượng quốc tới đây làm nhiệm vụ hoặc lịch luyện, chỉ vì muốn che giấu thân phận nên mới nói mình là tán tu thôi. Tần Vũ ôm quyền khách khí với Lâm Phong:

-Mời Cao Phong huynh, tông chủ của các thế lực khác đều đã tới rồi.

Lâm Phong rất hài lòng với phong cách làm việc của Tần Vũ, hắn biết đây là Tần Vũ tạo cho hắn một cái thân phận giả để gặp người khác, thế là cũng khách khí nói chuyện mấy câu sau đó ném cho Tần Vũ một cái túi trữ vật:

-Tần huynh quá khách khí rồi, đây coi như là phần linh thạch ta thiếu huynh, hy vọng Tần huynh không chê.

Nguyên bản Tần Vũ muốn kết giao với Lâm Phong nên không muốn nhận, hắn đang tính nói “ba mươi viên linh thạch trung phẩm mà thôi, Cao huynh không cần để ý”. Bất quá khi nhìn vào túi trữ vật thì Tần Vũ liền kích động, thượng phẩm Phá Thiên Đan, lại còn hai viên, phải biết ở tu chân quốc cấp hai thì hạ phẩm Phá Thiên Đan cũng là mặt hàng hiếm thấy, hầu như không có chứ đừng nói tới thượng phẩm Phá Thiên Đan.

Phá Thiên Đan chính là linh đan cấp ba hỗ trợ phá đạo đài trúc cơ để kết thành Kim Đan, chỉ cần có hạ phẩm Phá Thiên Đan hỗ trợ đột phá sẽ có ba thành phá thêm được một tòa đạo đài, trung phẩm Phá Thiên Đan thì có sáu thành thành công phá thêm một tòa đạo đài, tính như vậy thượng phẩm Phá Thiên Đan có mười thành trợ giúp phá vỡ một tòa đạo đài, nếu dược lực vẫn dư còn có thể thử phá thêm một tòa đạo đài nữa.

Có hai viên thượng phẩm Phá Thiên Đan này đồng nghĩa với việc trong đám hậu bối của Tần gia có ít nhất hai người có thể đột phá năm văn thậm chí may mắn có thể đạt tới sáu văn Kim Đan, điều này cũng có nghĩa là tương lai mấy chục năm nữa nếu Tần gia không xuống dốc thì chắc chắn sẽ có Nguyên Anh kì tọa trấn, đây là điều đáng mừng cỡ nào.

Lời muốn nói ra liền bị Tần Vũ nuốt xuống, một lần nữa ôm quyền với Lâm Phong, lần này không phải khách khí mà là thật sự cảm kích Lâm Phong:

-Tần mỗ hướng về Cao huynh cảm tạ, chỉ cần Cao huynh muốn Tần gia ta sẽ nghe theo Cao huynh phân phó.

Lâm Phong cười cười:

-Tần huynh không cần phải làm như vậy, đối với ta thì ba mươi viên trung phẩm linh thạch có lợi ích rất lớn, hơn nữa trong kế hoạch này Tần huynh còn trợ giúp ta không ít.

Tần Vũ làm sao không biết ý tứ của Lâm Phong đây chỉ là giao dịch mà thôi, không nên đa tâm quá nhiều, thế là chỉ có thể tiếp tục bồi tiếp Lâm Phong tới đại điện, trên đường đi còn giới thiệu cho Lâm Phong về Tần gia. Với những cái này Lâm Phong chỉ cười cho có lệ, tài phú của hắn còn nhiều hơn Tần gia nhiều lắm, đó là chưa kể hắn chưa có thời gian đoạt bảo của Hắc Phong Điểu a.

Đệ tử Ngũ Cầm Tông thấy Lâm Phong đi cùng tông chủ liền hành lễ, bất quá Lâm Phong có thể thấy được không khí khẩn trương của Ngũ Cầm Tông, hơn nữa số lượng đệ tử còn lại không nhiều, Lâm Phong suy đoán phần lớn Kết Đan tu sĩ của Tần gia đã được bố trí ra ngoài chuẩn bị chiến đấu, như vậy tin tức khai chiến với Thi Điểu Tông có lẽ cũng rò rỉ ra rồi.

Điều này khiến Lâm Phong có điều suy nghĩ, khả năng lớn là Thi Điểu Tông đã biết bốn đại thế lực còn lại chuẩn bị đối phó bọn hắn, vậy mà chỉ phong sơn chứ chưa chuyển đi là quá kì lạ, điều này giống như đang mời gọi mọi người đến vây công vậy, rốt cuộc là Thi Điểu Tông có chỗ dựa hay là không biết sợ đây.

Chỉ một lát sau hai người Lâm Phong đã tới đại điện của Ngũ Cầm Tông, khi tới nơi Lâm Phong đã thấy có tám người chờ sẵn ở đây, tính cả Tần Vũ thì có bốn Giả Anh tu sĩ, bốn Kết Đan hậu kì, ngoài ra còn có một vị là Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong ngồi ở vị trí chủ tọa, Lâm Phong suy đoán người này là đế quân của Đại Điểu Quốc, Minh Chấn Thiên.

Lâm Phong chưa kịp ngồi xuống thì một lão giả mặc lam bào, mái tóc hoa râm, đôi mắt sắc lạnh, tu vi Kết Đan hậu kì đứng lên khiêu khích:

-Đây có lẽ là Cao Phong mà Tần tông chủ nhắc đến a, theo ta thấy người này cũng không có gì đặc biệt mà lại để cho mọi người ở đây chờ đợi.

Tần Vũ nhíu mày đang muốn lên tiếng thì Lâm Phong đã bước tới, hắn biết việc diệt Thi Điểu Tông có liên quan tới lợi ích của những bên tham chiến, lão già này khiêu khích hắn với mục đích thăm dò thực lực để phân chia mà thôi:

-Cút.

Đã muốn thử thì Lâm Phong cũng thành toàn cho lão già này, lời vừa nói ra thì Lâm Phong đã tùy tiện đánh ra một quyền, quyền này không có chiêu thức hoa mỹ phụ trợ, chỉ đơn giản dựa vào nhục thân đạt tới Nguyên Anh sơ kì đánh ra phổ thông một quyền, mà lực đạo của quyền này được Lâm Phong khống chế hoàn mỹ không thoát ra ngoài, người bên ngoài căn bản là không cảm nhận được sự đáng sợ của nó.

Cả đại điện đều không ngờ Lâm Phong không nói lí lời nào đã trực tiếp ra tay, bất quá đây cũng là mục đích của bọn họ nên không có ai đứng ra ngăn cản, bọn họ không nhìn ra tu vi của Lâm Phong nên đều muốn nhìn xem thực lực của Lâm Phong như thế nào, liệu một quyền bình thường kia có làm khó được Thương Minh hay không.

Đối với những người ở đây thì Thi Điểu Tông bị diệt là chuyện ván đóng thành thuyền, vốn dĩ Minh gia đã muốn triệu tập nhân mã để diệt Thi Điểu Tông từ lâu rồi, chẳng qua không có “cớ” mà thôi, cho nên sau khi đạt được thủy tinh cầu thì Lâm Phong có đến hay không cũng không quan trọng, bớt một người tham gia thì bớt một phần phân chia tài nguyên a.

Khóe miệng Thương Viêm cười nhạt, phong cách giao đấu của Lâm Phong khiến Thương Viêm xác nhận Lâm Phong là tán tu trăm phần trăm, chỉ có tán tu không có pháp thuật hay pháp bảo cao cấp mới sử dụng nắm đấm, còn tình huống Lâm Phong hạ thủ lưu tình thì lão không thèm nghĩ đến. Thương Viêm là Kết Đan hậu kì, với thực lực của lão dù là Nguyên Anh sơ kì cũng đừng hòng chỉ dựa vào nắm đấm gây khó dễ cho lão.

Trừ phi nắm đấm đó là một loại pháp thuật hoặc người này là tu sĩ luyện thể tới Nguyên Anh kì mới tổn thương được lão. Thương Viêm nhìn ra nắm đấm của Lâm Phong không gia cố thêm bất kì pháp thuật nào, mà điều sau càng không thể, tán tu làm sao có đủ tài nguyên để luyện thể tới Nguyên Anh kì, Minh gia nhận nhiều tài nguyên như vậy cũng chỉ có một người Minh Chấn Thiên là Nguyên Anh sơ kì mà thôi.

Hơn nữa từ nắm đấm của Lâm Phong cũng chẳng gây cho lão chút cảm giác uy hiếp nào, nếu không phải tốc độ ra đòn khá nhanh thì lão còn tưởng Lâm Phong là côn đồ phàm nhân đấy. Thế là Thương Viêm không thèm tế xuất pháp bảo, đưa tay bấm quyết phun ra một đoàn khí bảy màu, đoàn khí bảy màu này huyễn hóa thành một đầu thất thải chi điểu ngạnh kháng với một quyền của Lâm Phong.

-Ầm ầm ầm.

Một tiếng nổ ầm vang, giờ phút này Thương Viêm biết mình khinh địch rồi, khi mà thất thải chi điểu va chạm với quyền đầu của Lâm Phong lão mới biết uy lực một quyền kia mạnh mẽ như thế nào, một quyền này đã tiếp cận tới trình độ của Nguyên Anh sơ kì, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa một tia lôi lực, một cảm giác bất lực không thể phản kháng dâng lên trong lòng Thương Viêm, bởi vì lão biết dù có toàn lực ra tay cũng không đỡ nổi.

Thất thải chi điểu đúng là mạnh thật nhưng vẫn chưa đủ để đối kháng với Lâm Phong, đơn giản là quyền tới điểu tan không ngăn cản được chút nào, thất thải chi điểu thét lên một tiếng thê lương sau đó bị Lâm Phong đấm tan, lực đạo còn dư lại đánh thẳng vào lồng ngực của Thương Viêm.

-Răng rắc… phốc.

Thương Viêm bị một quyền của Lâm Phong đánh bay mấy chục trượng đập vào một cây cột mới miễn cưỡng dừng lại, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết tán loạn, lão đã bị trọng thương, đây là dưới tình huống Thương Viêm đã mặc hộ giáp và Lâm Phong đã thủ hạ lưu tình, nếu không một quyền này liền lấy luôn cái mạng già của Thương Viêm. Lâm Phong có thể thu quyền nhưng hắn biết Thương Viêm có mặc hộ giáp nên đánh cho Thương Viêm trọng thương luôn, một cái Thương Viêm còn chưa phải là yếu tố quyết định trận chiến này nên Lâm Phong hoàn toàn không do dự cho Thương Viêm một vé ở nhà dưỡng thương.

Kết quả này trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Tần Vũ biết thực lực thật sự của Lâm Phong và Minh Chấn Thiên dường như phát hiện được điều gì thì những người còn lại đều hút vào một ngụm khí lạnh, ai mà không biết Thương Viêm là Kết Đan hậu kì, vậy mà người kia chỉ dùng một quyền đã đánh lão thành trọng thương, đây là nói Cao Phong này chắc chắn đã đạt tới Nguyên Anh kì rồi.

Lâm Phong không để ý tới Thương Viêm đang bò dậy, thu quyền lên tiếng:

-Còn có ai muốn thử sức nữa hay không, nếu không chúng ta liền vào việc chính.

Đương nhiên là không ai dám lên tiếng rồi a, ở đây sợ rằng ngoại trừ Minh Chấn Thiên ra thì không còn người thứ hai có thể so với Lâm Phong, người khác bước lên chỉ rước lấy nhục mà thôi. Thấy vậy Minh Chấn Thiên cười lớn giải tỏa bầu không khí căng thẳng này:

-Tại hạ Minh Chấn Thiên ra mắt Cao huynh, không ngờ Cao huynh có thể tu luyện tới thân thể Nguyên Anh kì, Minh mỗ bái phục.

Lời nói của Minh Chấn Thiên khiến tất cả mọi người đều động dung, lúc này không còn ai nghĩ Lâm Phong là tán tu nữa rồi, một cái tán tu ở tu chân quốc cấp hai có thể luyện thể tới Nguyên Anh kì mới là lạ, chỉ sợ Cao Phong này là người của thượng quốc tới đây điều tra hoặc lịch lãm, thế là cả đám nhao nhao giới thiệu bản thân:

-Tại hạ Lưu Chân Vũ, tông chủ Phi Điểu Tông ra mắt Cao huynh.

-Tại hạ Thương Lưu Tinh, tông chủ Cực Điểu Phái, người vừa rồi bị Cao huynh đả thương là trưởng lão Thương Viêm, hy vọng Cao huynh không để trong lòng.

Thấy vậy Lâm Phong cười cười đáp trả, hắn đến đây cũng không phải gây chuyện a:

-Không dám, không dám. Tại hạ Cao Phong, tán tu. Chắc hẳn mọi người đều biết mục đích của ngày hôm nay cho nên ta không dài dòng nữa mà vào luôn việc chính.

-Ta biết các vị đều cho rằng Thi Điểu Tông đã là cá nằm trên thớt, bất quá ta có cảm giác Thi Điểu Tông này không đơn giản, nếu không cẩn thận các vị sẽ lật thuyền trong mương nên ta đề nghị các vị không nên bảo lưu trong trân chiến lần này.

Nghe lời nói của Lâm Phong thì tất cả đều bĩu môi khinh thường, bốn thế lực đỉnh cấp đối phó với một cái Thi Điểu Tông không có Nguyên Anh tu sĩ tọa trấn còn không phải dễ dàng sao, ngươi muốn chúng ta xuất toàn lực sau đó ngươi ngồi mát ăn bát vàng thì nói toạc ra đi, cần gì phải vòng vo như vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cũng không ai dám nói ra.

Bất ngờ là Thương Lưu Tinh lại đứng lên đồng tình với Lâm Phong, có lẽ là muốn hàn gắn lại xích mích nho nhỏ vừa rồi:

-Cao huynh cẩn thận như vậy là không sai, một tông phái tồn tại lâu đời chắc chắn sẽ có nội tình mà chúng ta không biết được, nếu đã muốn diệt thì ta cũng đồng ý việc toàn lực tấn công, có như vậy mới giảm tổn thất đến mức tối đa.

Ở đây ai cũng là cáo già, tất cả đều hiểu ý của Thương Lưu Tinh đang nói uyển chuyển về việc tài phú khổng lồ của một tông phái, Thương Lưu Tinh nói như vậy là để người tiếp theo tiếp lời giúp hắn tránh gây thù với Lâm Phong mà thôi. Quả nhiên Lưu Chân Vũ liền nói ra:

-Thương huynh nói cũng có lí, bất quá ta còn một vấn đề đó là chúng ta có thể xuất ra toàn lực của gia tộc, thế nhưng Cao huynh là một tán tu, không biết Cao huynh có thể xuất ra bao nhiêu lực lượng a.

Lâm Phong cười khẩy, hắn làm sao không hiểu lời này, đây là nói phân chia sẽ tùy vào cống hiến của ngươi, Lâm Phong tuy mạnh thật nhưng chỉ có một người, trong chiến tranh thực lực tổng thể mới là quan trọng nhất.

Tuy nhiên tất cả người ở đây nghĩ sai cho Lâm Phong rồi, xét về tài lực thì Lâm Phong còn không thèm để Thi Điểu Tông vào mắt, hắn đã nắm trong tay cả Cự Điểu Sơn Lâm rồi a. Hắn còn chẳng muốn quá nổi bật trong trận chiến này làm gì.

-Vấn đề này các vị không cần lo lắng, nói thật ta không có ý định xuất đầu lộ diện, trận chiến này ta chỉ đứng một bên quan sát đề phòng việc ngoài ý muốn. Nếu quả thực các vị không cần ta mà vẫn có thể diệt Thi Điểu Tông ta cam đoan không nhúng tay vào việc phân chia.

Lời này vừa ra thì Minh Chấn Thiên liền nhíu mày, Lâm Phong đây là không để cho hắn chút mặt mũi nào bởi vì nói như vậy chẳng khác nào nói rằng thực lực của Lâm Phong là cao nhất, nếu có biến cố thì chỉ có hắn giải quyết được mà thôi. Bất quá vì vế sau của Lâm Phong mà Minh Chấn Thiên vẫn hào sảng nói ra:

-Ha hả, Cao huynh rất sảng khoái, dù Cao huynh không xuất lực thì Minh mỗ cũng sẽ phân cho Cao huynh một phần, dù sao cũng nhờ có Cao huynh mà chúng ta mới phát hiện được việc ác của Thi Điểu Tông, các vị thấy thế nào.

Cả đám nhao nhao đồng ý, chỉ cần Lâm Phong không lấy quá nhiều thì để hắn cuồng vọng một chút cũng không sao:

-Thương mỗ đồng ý.

-Lưu mỗ cũng đồng ý.

-Tần gia ta cũng đồng ý.

Tần Vũ áy náy nhìn Lâm Phong, nếu trước đó Lâm Phong không nói không cần thì Tần Vũ còn nói đỡ được một hai câu nhưng bây giờ thì không được, làm như vậy chẳng khác nào đối nghịch với ba nhà còn lại a. Lâm Phong gật đầu với Tần Vũ ý nói không sao, sau đó lại nói tiếp:

-Không biết các vị đã có kế hoạch gì chưa.

Minh Chấn Thiên đứng lên nói:

-Không giấu gì Cao huynh, người của chúng ta đã bố trí tại phụ cận Thi Điểu Tông rồi, chỉ cần chúng ta muốn liền có thể ra tay.

Lâm Phong gật đầu:

-Vậy hai ngày sau chúng ta gặp nhau ở Thi Điểu Tông.

Nói rồi Lâm Phong đạp Phong bộ rời đi trước ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, dù là Minh Chấn Thiên cũng không biết Lâm Phong rời đi như thế nào, đợi một lúc sau khi chắc chắn Lâm Phong đã rời khỏi thì Minh Chấn Thiên mới trầm giọng nói ra:

-Người này rất mạnh, hiện tại ta có thể khẳng định hắn mạnh hơn ta nhiều lắm, hành động này cho thấy hắn đã biết chúng ta muốn theo dõi hắn rồi, chúng ta không cần đắc tội hắn, mau cho người trở về đi.

Tần Vũ nghe vậy sắc mặt vô cùng khó coi, vậy mà ba thế lực còn lại đều qua mặt hắn muốn lợi dụng cuộc gặp mặt này để theo dõi Lâm Phong, thế nhưng biết thì biết hắn cũng không làm gì được, chỉ hy vọng Lâm Phong đừng cho rằng Tần gia cũng vướng vào chuyện này nếu không hắn sẽ rất khó ăn nói với Lâm Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.