"Thôi Thực..." Xe ngựa biến mất trong một mảnh tuyết bay, tuyết bay đầy trời rơi xuống ô đồng màu hạnh.
- -- Bánh xe quay dừng lại ở lối đi, trong xe xuất hiện một người phụ nữ: "Tứ Lang."
"A Nương." Vương Cẩn Thần tay cầm ô, phục hồi tinh thần lại hô.
"Thu thập thỏa đáng rồi, chúng ta đi thôi."
"Được."
Vương Cẩn Thần sau khi lên xe liền để ý, áy náy với mẫu thân nói: "Để cho a nương đi theo nhi tử đi qua đi lại bị giày vò, là nhi tử bất hiếu. "
"Ngươi đã quyết định thì phải vạn phần cẩn thận, a nương không cầu ngươi có thể mang lại vinh quang cho gia môn, chỉ cần có thể bảo toàn chính mình bình an thuận lợi đối với a nương mà nói chính là tốt nhất rồi."
"Hài nhi đã nhớ kỹ."
****
—— Lạc Dương ——
Tiêu Uyển Ngâm quỳ gối trước mặt người phụ thân vừa mới xuống triều trở về, Tiêu Chí Sùng đứng bên cạnh phụ thân khuyên nhủ: "A Gia người đều đã để Thất Nương quỳ một canh giờ..."
"Ngươi câm miệng!"
Chính thê Thôi thị vốn định nói cái gì đó cũng bị một tiếng sấm rầu này mà dừng lại.
Tiêu Uyển Ngâm lẳng lặng quỳ không nói một lời, Tiêu An Giới ôm một bụng tức giận chất vấn hỏi: "Ngươi có biết chuyện của ngươi ở Trường An truyền đến Lạc Dương này, người dân đồn đãi thế gia chúng ta như thế nào không? Tương lai hắn là trượng phu của a tỷ ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết mình có mang hôn ước trên người sao?!"
"Nữ nhi chỉ xuống nước cứu người,việc vì sao nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-phong-ba/1080273/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.