Chương trước
Chương sau
1963
-Vậy thì phải xem là xuất hiện vấn đề gì? Nếu vấn đề bình thường, thì chúng ta không có cần phải đi chạm vào cái rủi ro, nhưng mà nếu là việc gϊếŧ người phóng hỏa thì nhất định không có chỗ để mà thương lượng rồi, vì vậy, tốt nhất hãy chờ xuất hiện manh mối rồi nói sau .
Lý Thiết Cương nhận được báo cáo Tề Nhất Hàng, thản nhiên nói.
-Cảnh Trường Văn vẫn còn đang suy nghĩ, tôi đoán chừng vấn đề không nhỏ, cũng không biết hiện tại Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu đang ở nơi nào, đừng để đến lúc đó đi lang thang tìm khắp nơi, như vậy sẽ không tốt.
Tề Nhất Hàng lo lắng nói.
-Có manh mối trước rồi nói sau, không có manh mối, công tác của chúng ta không có cách làm nào khác, hơn nữa, bên đây chỉ cần khẽ động, nói không chừng liền sẽ bị người biết, nói như vậy, chẳng phải là toi công của mấy người sao?
Lý Thiết Cương thái độ rõ ràng, không thấy thỏ thì không thả chim ưng bắt.
.….….….….….….….….….….….….….….….….….….….….….….….…...
Bởi vì vừa mới tỉnh lại thì cùng với Đinh Trường Sinh nói chuyện lâu như vậy, vì vậy không đến nửa giờ sau, Cảnh Trường Văn lại ngủ thϊếp đi, bên này Đinh Trường Sinh dậm chân nóng ruột, nhưng mà không có biện pháp, Cảnh Trường Văn chưa thức giấc lại, mình cũng không thể đem dao động đánh thức hắn..
Ban đêm lại đến, Đinh Trường Sinh cùng Tề Nhất Hàng không có ngủ, đều đang đợi Cảnh Trường Văn lần nữa thức tỉnh, thì mới có thể tiếp tục nói chuyện
Đến mười hai giờ khuya, Cảnh Trường Văn lần nữa thức tỉnh, chứng kiến Đinh Trường Sinh cùng Tề Nhất Hàng đang ngồi ngay tại đầu giường chờ đợi, nhớ tới mình vì La Đông Thu mà làm nhiều chuyện như vậy, cha của hắn là bí thư tỉnh ủy, chút chuyện của mình thì chỉ cần nói một câu là giải quyết xong sự tình, nhưng đợi đến lúc này lại không có người ra mặt thay mình nói chuyện, mấu chốt nhất còn là Đinh Trường Sinh đang uy hϊếp, nếu như một khi thật sự giống như Đinh Trường Sinh đã nói như vậy, đem vấn đề của mình công bố ra ngoài, mình và người nhà sẽ bị thừa nhận nhục nhã không có thể nghịch chuyển được…
-Tôi nói, trước tiên là nói về người nào?
Cảnh Trường Văn suy yếu hỏi.
-La Đông Thu đi….
Đinh Trường Sinh không cần nghĩ ngợi nói.
-Kỳ thật Đàm Quốc Khánh là do Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu tìm người tiêu diệt đấy, còn có sự tình của Hoa Cẩm Thành cũng là ý tứ của La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương, còn có liên quan đến mảnh đất Vân Hồ trên tỉnh, sau lưng cũng có bóng dáng của La Đông Thu, La Đông Thu còn là cổ đông của công ty Hán Đường Trí Nghiệp, tôi biết rõ cậu đối với việc này cảm thấy hứng thú, còn có……
Tuy rằng không phải rất kỹ càng trong lời nói của Cảnh Trường Văn, nhưng mà Đinh Trường Sinh cũng không đốc thúc, bởi vì những chuyện này cũng đủ để làm cho La Đông Thu đi vào trong tù giam rồi.
Cảnh Trường Văn vẫn còn đang nói, Đinh Trường Sinh đưa mắt liếc qua, ra ý bảo Tề Nhất Hàng đi ra ngoài báo cáo cho Lý bí thư, Tề Nhất Hàng nhìn xem bề ngoài, đã là một giờ khuya rồi, lắc đầu, Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, xem ra Tề Nhất Hàng không muốn nửa đêm lại quấy rầy mộng đẹp của Lý Thiết Cương.
Một đêm này, Cảnh Trường Văn đứt quãng khai báo gần hai giờ, thẳng đến lúc trời sáng, Cảnh Trường Văn lần nữa lại thϊếp đi, bất quá đã có những thứ này nói rõ, có thể đem La đại công tử mang đi uống trà rồi.
Tề Nhất Hàng báo cáo cho Lý Thiết Cương xong, bản thân liền thấy nhẹ nhõm rất nhiều, bởi vì bóng bây giờ đã nằm trong chân lãnh đạo, đá ra sao thì không phải là việc của mình nữa…
-Lãnh đạo nói như thế nào?
Đinh Trường Sinh nhanh chóng hỏi.
-Cậu có gấp gáp như vậy cũng vô dụng, lãnh đạo có lý do của lãnh đạo, không phải tôi và cậu có thể thấu hiểu được đấy, hơn nữa, nói không chừng có thể chỉ cần là một cuộc gọi điện thoại, tất cả chuyện chúng ta đã làm đều uổng phí, lãnh đạo đánh cờ như thế nào không phải là để cho chúng ta tham gia vào.
Tề Nhất Hàng thường thấy ở giữa các lãnh đạo giao dịch, cho nên đối với chuyện như thế này, vẫn luôn là không nhanh không chậm, bởi vì hắn biết rõ, quyền quyết định không tại chính mình nơi đây, mình cho dù là gấp chết, lãnh đạo vẫn sẽ có trình tự của lãnh đạo.
…………………………………………………………………………………
Lý Thiết Cương lần này quả thật là do dự, bởi vì nếu như một khi triển khai bắt lấy La Đông Thu, đây coi như là đã cùng La Minh Giang triệt để vạch mặt rồi, ông không thể không cân nhắc hậu quả chuyện này, vì vậy cần phải cân nhắc, đối với hậu quả chuyện này có khả năng mang đến, cho nên liền gọi điện cho lãnh đạo của mình.
- Lãnh đạo, đại khái tình huống là như vậy, em nên làm cái gì bây giờ?
Lý Thiết Cương đứng ở phía trước cửa sổ, dùng điện thoại di động của mình gọi cho lão lãnh đạo của mình..
-Thiết Cương à, số tuổi của tôi cũng đã đến lúc rồi, thêm một năm nữa có thể là sẽ rút lui, tôi vẫn luôn rất coi trọng cậu, nhưng mà cậu có một khuyết điểm, chính là quá không quả quyết, nếu đã làm bên ban kỷ luật thanh tra, đó là đắc tội với người sống, nếu muốn không đắc tội với người, thì công tác ban kỷ luật thanh tra khẳng định sẽ làm không tốt, Thiết Cương…. cái cậu đang thiếu chính là lật ra một đại án, đây là một cơ hội, tôi không biết cậu đang còn do dự cái gì nữa đây, cách làm hoà hợp êm thấm đây không phải là sự tình suy tính của một bí thư ban kỷ luật thanh tra, làm mặt đen vô luận lúc nào cũng đều so với mặt đỏ khó hát hơn đấy, vì đây chính là nhân vật quyết định….
Từ trên Bắc Kinh, một lão đầu tóc hoa râm tiếp điện thoại xong, tiếp tục luyện Thái Cực quyền, giống như vấn đề của Lý Thiết Cương chưa từng có gọi đến nơi này vậy.
Lý Thiết Cương để điện thoại xuống, không do dự nữa, thò tay cầm lấy trên bàn điện thoại bí mật, gọi cho Tề Nhất Hàng, bảo bọn họ cứ tiếp tục ở Hồ Châu trêu người, trước bắt lấy La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương rồi hãy nói.
Lý Thiết Cương cũng không có nhàn rỗi, sau khi cúp điện thoại liền đi thẳng đến trong nhà phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy, Chu Minh Thủy vẫn còn đang ăn điểm tâm, vừa thấy là Lý Thiết Cương vào, vội đứng dậy mời đến cùng một chỗ ăn.
-Chu bí thư, tôi không có thời gian ăn, chỉ nói mấy câu, liền sẽ rời đi.
-Vậy ông cứ nói đi, chuyện gì gấp gáp như vậy?
Chu Minh Thủy ngạc nhiên hỏi, còn tưởng rằng đã xảy ra đại sự gì nữa đây.
Đợi đến lúc Lý Thiết Cương đem những sự tình về La Đông nói ra, Chu Minh Thủy mỉm cười.
-Chu bí thư, ông còn cười được, trong khi Đinh Trường Sinh tiểu tử kia dẫn xuất ra chuyện trọng đại lớn như vậy…
Lý Thiết Cương trả đũa nói.
-Ha ha, ông đừng có được tiện nghi lại khoe mã, tôi nói cho ông biết, ngay trước khi ông vào đây tầm mười phút, xe La Đông Thu tôi vừa chạy ngang qua đây, tôi nhìn thấy là hắn, hiện tại có lẽ hắn đang ở tại trong nhà lão La đấy, ông định làm như thế nào"?
Chu Minh Thủy nghiêm sắc mặt, hỏi.
-Hả…. tại trong nhà bí thư La….
Lý Thiết Cương cũng là sững sờ.
-Vì vậy, tôi thấy ông hãy để cho người tới trước cổng cư xá thành ủy chờ, sau khi hắn rời khỏi đây thì bắt lấy, nói cách khác nếu bắt trong nhà của lão La thì quá khó coi, cũng nên lưu lại chút mặt mũi cho lão La .
Chu Minh Thủy trầm ngâm nói.
-Bắt hắn tại trong tỉnh thành, thế nhưng đám người của Đinh Trường Sinh vẫn còn đang ở tại Hồ Châu đây..
Lý Thiết Cương nói ra.
-Hắc, tôi nói Lý Thiết Cương a, ban kỷ luật thanh tra của ông, ngoại trừ Đinh Trường Sinh thì không còn người nào dám bắt hắn sao?
Chu Minh Thủy không cao hứng nói.
-Ách, là tôi hồ đồ rồi, tại vì nếu trên tỉnh thành bắt người, tôi lo lắng việc này không thể giấu kín được bao lâu, vậy thì tại chỗ lão La, đến lúc đó ông phải ra mặt chứ không có được tránh né đấy… .
Chu Minh Thủy giờ mới hiểu được Lý Thiết Cương đây là tới đây để kết minh kéo mình vào sự việc, sự tình còn chưa bắt đầu, Lý Thiết Cương đã là bắt đầu hành động rồi.
Trên thực tế, sự tình La Đông Thu nhất định sẽ liên lụy tới La Minh Giang, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, việc này một khi xảy ra rồi, La Minh Giang không có khả năng còn ở lại tại tỉnh Trung Nam nữa, thế nhưng là vấn đề này cùng Chu Minh Thủy không có quan hệ nhiều lắm, ông thì mới đến đây không lâu, không có khả năng tiếp nhận cái chức vụ chủ tịch tỉnh hoặc là là bí thư tỉnh ủy, vì vậy việc này vô luận ông có tham dự hay là không, đều là vì người khác mà làm mai mối, đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà Chu Minh Thủy không muốn tham dự vào việc này.
Nhưng mà La Minh Giang không rời đi, cái hạng mục Px kia mãi mãi không ngày động thổ, vì thế đối với Chu Minh Thủy mà nó, đây là cái tin tức vô cùng tốt, chỉ mong lúc này đây Đinh Trường Sinh không có làm cho mình thất vọng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.