Chương trước
Chương sau
1932
-Cậu đây là báo thù vì chuyện tư? Nếu là tư thù thì cậu có biết sẽ gặp cái hậu quả gì không?
Lưu Thành An tuy rằng trong nội tâm rất khẩn trương, nhưng vẫn là kỳ vọng mình có thể thuyết phục được Đinh Trường Sinh, bởi vì hắn hiện tại sợ nhất chính là người Hán Đường Trí Nghiệp đang không biết mình đi nơi nào, rơi xuống trong tay Đinh Trường Sinh, hắn không biết rõ hành vi Đinh Trường Sinh là vì chuyện tư hay là đó là công tác của ban kỷ luật thanh tra ….
-Đương nhiên biết rõ, vì vậy, chỗ này tôi có một tờ quyết định khống, để cho ông xem đây..
Đinh Trường Sinh cầm lấy một tờ quyết định song quy (*nhà nước điều tra) đưa cho Lưu Thành An xem.
Lưu Thành An nhìn nhìn, đây không phải lần đầu tiên ông nhìn thấy, nội dung cơ bản giống nhau..
-Không có con dấu, đúng không? Vì vậy, nếu ông có thể nói cho tôi biết điều tôi muốn biết, ta sẽ cho người lấy về con dấu, nếu như ông không nói, như vậy thật có lỗi, ông sẽ có khả năng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện đi ra bên ngoài nhìn thấy ánh mặt trời rồi.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Đinh Trường Sinh, tôi không phải là con nít, đừng có đe dọa tôi kiểu như vậy, kỳ thật những sự tình kia tôi nói thì cũng chết, cậu không gϊếŧ chết tôi, thì người của tập đoàn Hán Đường cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, bao gồm luôn người nhà của tôi, còn đối với cậu thì cao lắm cũng chỉ là gϊếŧ mình tôi, đúng không?
Lưu Thành An bắt đầu vặn vẹo, hiển nhiên là dị thường phẫn nộ, nhưng mà lúc này phẫn nộ đối với Đinh Trường Sinh mà nói chả là gì cả, hắn có rất nhiều thời gian cùng Lưu Thành An đấu đến cùng.
-Ông nói sai rồi, Hán Đường Trí Nghiệp sự tình gì dám làm, thì tôi cũng không thua kém đâu, hơn nữa tôi làm so với bọn họ còn tuyệt tình hơn, không tin chúng ta có thể chờ xem.
Đinh Trường Sinh nói xong đi ra ngoài, lưu lại một mình Lưu Thành An ngồi bị trói tại trên mặt ghế.
Đinh Trường Sinh đã đến một gian phòng khác, Dương Minh đang giám thị qua camera, thấy Đinh Trường Sinh tiến đến, đứng lên, nói r:
-Đinh chủ nhiệm, bằng không chúng ta dùng thủ đoạn đi, lão gia hỏa này miệng cũng thật cứng rắn.
-Không được…cứ nhìn xem hắn, có tình huống như thế nào lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi đi nghỉ ngơi một chút.
Đinh Trường Sinh nhìn xem qua camera Lưu Thành An ủ rũ nói ra.
Đứng ở nơi trên tầng cao nhất của cái nhà khách này, nhìn xem bởi vì thời tiết bốc lên sóng nhiệt từ phương xa, Đinh Trường Sinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Mặc, lúc này nàng còn đang ở tại kinh thành, nếu như hắn đã theo từ chỗ Chu Minh Thủy biết được sự tình của Tần Chấn Bang, nếu mà không hỏi thăm thì không thích hợp, nhưng mà khi hắn đối mặt với Tần Mặc, tâm tình lại rất là phức tạp.
-Alo, là tôi đây.
-Đã biết, có chuyện gì sao?
Tần Mặc thanh âm rất nhạt, nói ra.
-Um…cha của cô thế nào rồi..
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Rất tốt, qua khỏi giai đoạn nguy hiểm tính mạng, đã chuyển tới phòng bệnh bình thường rồi, cám ơn .
-Tôi…
Đinh Trường Sinh nói còn chưa dứt lời, thì nghe thấy trong điện thoại truyền đến một tiếng suy yếu
-Là ai vậy?
-Một người bạn.
Tần Mặc nói ra.
ĐinhTrường Sinh nghe được đó là giọng nói của Tần Chấn Bang, vì vậy nín lại không có nói tiếp, nhưng mà Tần Chấn Bang thì không muốn bỏ qua cơ hội này, nói ra:
-Là Đinh Trường Sinh phải không? Đưa điện thoại cho cha, cha cùng với hắn nói vài lời ..
Tần Mặc do dự một chút, cuối cùng cũng đưa điện thoại cho Tần Chấn Bang.
-Trường Sinh, tiểu tử đã quên lời nói của chú sao? Khục …khục .
Tần Chấn Bang mới mở miệng liền mắng, nhưng mà Đinh Trường Sinh không có cảm giác là mình bị mắng, ngược lại là cảm thấy rất thân thiết.
-Chú Tần … nơi đây mọi chuyện đều đang tốt, chú yên tâm đi, cháu sẽ chiếu cố tốt Tần Mặc.
Đinh Trường Sinh không biết nên nói cái gì, mở miệng lại nói những lời này, lời này nói một chút cũng không có suy nghĩ, đây chỉ là phản ứng của hắn.
-Chú yên tâm, tiểu tử.. phải nhớ kỹ lời hứa với chú đấy, con người của chú cho tới bây cũng chưa từng có cầu người đấy, nhưng mà về chuyện con gái của chú, chú không thể không xuống nước…
-Chú à …chú nói sai rồi, chuyện này là cháu cầu chú đấy…
Đinh Trường Sinh có thể cảm nhận được tựa như là một người sắp chết đang còn có chuyện lo lắng, vì vậy mặc kệ cái gì hứa hẹn cũng đều là đáp ứng rồi.
Đinh Trường Sinh cùng Tần Chấn Bang đối thoại không có tiếp tục bao lâu đã bị Tần Mặc cắt đứt,
-Được rồi, không nói nữa, chờ cha khỏe lại rồi hãy nói có được không?
-Tần Mặc, đừng nóng vội cúp máy, tôi còn có việc cầu cô… .
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Anh lợi hại như vậy thì còn có chuyện gì mà cầu tôi chứ?
Tần Mặc châm chọc nói.
-Tần Mặc, tôi thật sự có sự tình cầu cô, lúc nào cô trở về nhà, đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cô…
-Rất gấp lắm sao?
-Ừ, bất quá vẫn là phải chờ chú Tần bệnh ổn định rồi nói sau, cũng không vội lắm.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Được rồi, sau khi trở về rồi thì sẽ gặp…
Tần Mặc nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh, là vì có một số việc nàng không muốn để cho Tần Chấn Bang biết rõ,
-Cái hạng mục Px chậm trễ quá lâu, cha tôi thì bị bệnh, rất nhiều người cảm thấy Tần gia có thể không làm được chuyện này, vì vậy muốn vội vã đổi người rồi, Trường Sinh….cái hạng mục này đối với Tần gia chúng ta rất là trọng yếu, tôi lo lắng bọn họ chờ không được, đến lúc đó đối với cha tôi chính là một đòn đả kích trí mệnh, anh nhất định phải giúp tôi…
-Tôi biết rõ, tôi hiện tại cũng đang có một vấn đề, cô ở tại kinh thành, dễ dàng hơn giúp tôi hỏi một chút với cha của cô, có thể chú Tần biết nhiều hơn so với chúng ta, tra một chút về bối cảnh của Hán Đường Trí Nghiệp, còn có, Hán Đường Trí Nghiệp cùng La Minh Giang có quan hệ gì hay không?
-Được, tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ hỏi ..
Tần Mặc đáp ứng nói.
Đinh Trường Sinh cúp điện thoại, chậm rãi đi xuống, lại trở về bên camera máy giám thị Lưu Thành An, lão tuy rằng nôn nóng bất an, nhưng lại không có bất kỳ tỏ vẻ gì chịu khuất phục.
Lưu Thành An nghe được tiếng cửa phòng mở, nhưng không có mở mắt ra, lão cũng suy nghĩ minh bạch, bản thân mình đã đến nơi này thì phải cam chịu số phận, nếu như người của Hán Đường Trí Nghiệp phát hiện ra được, như vậy chỉ cần mình còn có chỗ hữu dụng, bọn họ sẽ tìm kiếm, nghĩ cách cứu mình ra ngoài, nhưng mà nếu như bọn họ không phát hiện được, như vậy thì chỉ có thể coi là không gặp may rồi.
-Vừa rồi tôi đã quên nói cho ông biết, ông có nói nếu như đối với Hán Đường Trí Nghiệp bất lợi mà nói, thì có thể sẽ bị gϊếŧ, còn có người nhà của ông cũng có thể có thể gặp chuyện không may, tôi cho rằng có khả năng là như vậy, bất quá, tôi đã quên nói cho ông biết, con của ông thì gặp may mắn rồi, hiện tại đang tại nằm trong bệnh viện phối hợp trị liệu, tôi tin rất nhanh ông có thể gặp được hắn.
Đinh Trường Sinh mà nói quả thực là mây mù dày đặc, thế nhưng là dù sao hắn biết về con của mình, Lưu Thành An thoáng cái liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Đinh Trường Sinh.
-Con của tôi làm sao lại ở trong bệnh viện? Hắn đến cùng bị làm sao vậy?
Lưu Thành An nắm tay, hận không thể đem Đinh Trường Sinh ăn tươi nuốt sống, tay đang bị còng, nên không có khả năng giãy giụa..
-Bởi vì hắn nghiện ma túy, điều kiện thân thể không được tốt, vì vậy cần phối hợp trị liệu, bất quá hắn cũng là mới nghiện, chắc cũng rất nhanh sẽ phù hợp với điều kiện.
Đinh Trường Sinh khẽ cười nói, cái loại mỉm cười này làm cho Lưu Thành An không rét mà run, bởi vì hắn tựa hồ đang nghĩ tới điều gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.