Chương trước
Chương sau
1930
-Trong khoảng thời gian này em phải cẩn thận hơn một chút, đừng có một mình ra ngoài, nếu có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh, nếu gọi điện thoại cho anh mà không được, thì liền gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, những người này cũng không phải là dễ trêu đấy, ngàn vạn không nên khinh thường.
Tại trên đường trở về, Đinh Trường Sinh nhiều lần dặn dò Khấu Oánh Oánh.
-Anh quan tâm em như vậy sao?
Khấu Oánh Oánh ưỡn nghiêm mặt cười nói.
-Đây là anh phân thượng nể mặt mẹ của em đấy, nếu không anh cũng chẳng muốn quản đến em đâu…
Đinh Trường Sinh lườm nàng rồi nói ra.
Khấu Oánh Oánh đương nhiên là sẽ không tin lời nói ma quỷ của Đinh Trường Sinh, vì vậy cho dù Đinh Trường Sinh nói như vậy, nhưng trong lòng của nàng vẫn là vui vẻ rạo rực đấy.
Trở lại biệt thự, Đinh Trường Sinh nói với Đỗ Sơn Khôi, hắn có cảm giác, mặc dù mình tạm thời trấn trụ Chu khánh Huy, nhưng mà thằng quan thế hệ thứ hai này được mẹ của hắn che chở ngang tàng đã quen, sẽ không cứ như vậy liền chịu thua đấy, vì vậy liền bảo Đỗ Sơn Khôi nhiều chú ý đến Khấu Oánh Oánh…
-Được, tôi đã biết, yên tâm đi, nàng nếu muốn đi ra ngoài, tôi sẽ đưa đón .
Đỗ Sơn Khôi cũng là nhìn xem Khấu Oánh Oánh lớn lên đấy, cho nên đối với Đinh Trường Sinh an bài cũng không có ý kiến gì.
-Nàng kia ngủ rồi sao?
Đinh Trường Sinh tại trong biệt thự không thấy Tưởng Mộng Điệp, liền hỏi.
-Đang trên lầu đấy, hình như là đang cùng người nào nói chuyện phiếm, cậu đi lên xem thử đi .
Đỗ Sơn Khôi chỉ chỉ gian phòng trên lầu nói ra.
Nơi đây cũng có phòng ở, là sắp xếp để cho Khấu Oánh Oánh đấy, vì vậy sau khi Khấu Oánh Oánh trở về phòng của mình, Đinh Trường Sinh liền lên lầu, nhìn xem Tưởng Mộng Điệp đang cùng người nào nói chuyện phiếm, còn chưa có đến cửa ra vào, thì nghe thấy tiếng Tưởng Mộng Điệp nói chuyện.
Khi đến cửa gian phòng, bởi vì nàng không có đóng cửa, vì vậy Đinh Trường Sinh liếc thấy Tưởng Mộng Điệp đang cùng một nữ nhân nói chuyện qua video, vì vậy đi vào, lúc này mới nhìn rõ ràng, nữ nhân đối diện đó là Tưởng Ngọc Điệp, mà Tưởng Ngọc Điệp cũng nhìn thấy Đinh Trường Sinh.
-Tỷ phu đã đến rồi, nãy giờ nhắc tới anh, hai người tâm sự đi, em đi tắm rửa.
Tưởng Mộng Điệp nhìn thấy Đinh Trường Sinh, vì vậy đứng dậy đem chỗ ngồi để lại cho Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh sau khi ngồi xuống, nhìn xem trong máy vi tính, Tưởng Ngọc Điệp phát tướng, mập lên không ít, đó là do đang mang thai..
Mà đây là con của mình, tiếp theo hơn một tháng nữa, Hạ Hà Tuệ cũng sẽ sinh ra, có thể là mình sẽ không ở tại bên cạnh các nàng, Đinh Trường Sinh lúc này liền cảm thấy rất áy náy, bản thân mình có tài đức gì, mà làm cho những người đàn bà này bỏ ra mạo hiểm như vậy vì chính mình sinh con.
-Cảm giác thế nào?
Đinh Trường Sinh tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn cố mặt tươi cười, nhìn xem Tưởng Ngọc Điệp, hỏi.
-Chị rất khỏe, cám ơn em…
-Cám ơn em vì cái gì?
-Về chuyện của Mộng Điệp, chị lo lắng gần chết, nó vẫn không nói cái gì cả, mãi đến hôm nay mới cho chị biết rõ, đám người kia đều là dân liều mạng, chị rất rất lo lắng cho an toàn Mộng Điệp, bằng không những xí nghiệp kia màng bán đi là được rồi, chị không muốn em cứ bị cuốn vào.. .
Tưởng Ngọc Điệp lo lắng nói.
-Chị không cần phải xen vào, em đã sắp xếp tốt rồi, cam đoan sự an toàn của Mộng Điệp không có vấn đề, chị ở chỗ đó đã quen thuộc chưa?
- Đã quen rồi, em không cần lo lắng, ngược lại là chính em đấy, nhất định phải cẩn thận một chút, chị nghe Mộng Điệp nói em đã thay đổi công tác, bây giờ làm công tác này thì đắc tội nhiều người, nhất định phải cẩn thận, bằng không thì nghỉ đi, từ chức xuất ngoại là được ..
Tưởng Ngọc Điệp khuyên nhủ.
-Được rồi, em đã biết, yên tâm đi, em tự biết chiếu cố bản thân mình.
Hai người tại trong video lải nhải rất lâu, nếu không phải là Tưởng Mộng Điệp tự kết thúc trước, khả năng còn nói rất lâu.
………………………………………………………………………………………..
Ngày hôm sau đi làm, Đinh Trường Sinh đi ngang qua văn phòng Tề Nhất Hàng, thì bị Tề Nhất Hàng gọi lại, vì vậy Đinh Trường Sinh bước vào văn phòng Tề Nhất Hàng.
Tề Nhất Hàng đứng dậy đến cửa ra vào đóng cửa, sau đó hỏi:
-Trường Sinh, có phải cậu đã gặp lãnh đạo xin ý kiến rồi .
-Xin ý kiến? Có ý tứ gì? Em thì có thể có ý kiến gì chứ?
Đinh Trường Sinh nghe hỏi thì không hiểu thấu.
-Huynh đệ, tôi và cậu lúc ở tại Bạch Sơn coi như là đã cùng chung hoạn nạn trải qua, cậu còn đã cứu tôi, tôi rất cảm kích, nhưng mà với tư cách người từng trải, tôi muốn khuyên huynh đệ một câu, có nhiều lãnh đạo, không muốn chúng ta tự chủ trương, công việc của chúng ta, sự tình đều là sẽ liên lụy đến tiền đồ nhân mạng đấy, vì vậy hãy cẩn thận một chút tốt hơn, tôi vừa mới đi đến văn phòng lãnh đạo báo cáo công tác lúc, liền chứng kiến lãnh đạo trên mặt bàn còn để một tờ giấy trắng, phía trên viết cái gì thì không biết, nhưng tên của cậu thì tôi nhìn thấy được, còn bị vẽ vòng tròn lên tên để chú ý, tcho nên tôi muốn hỏi một chút, trong khoảng thời gian này có phải là đã làm cho cho lãnh đạo bị ngột ngạt rồi?
-Sao có chuyện như vậy chứ? Anh là thủ trưởng trực tiếp, nếu có chuyện gì, thì em phải thông qua anh mà..
Đinh Trường Sinh kêu oan nói.
-Không có là tốt rồi, đi đi, lãnh đạo gọi cậu đấy, không biết là chuyện gì..
Tề Nhất Hàng yên tâm gật đầu, kỳ thật hắn thật sự quan tâm đến Đinh Trường Sinh nên mới nói như vậy đấy, cái này cũng là bởi vì lúc mình không có ở Bạch Sơn, mà Đinh Trường Sinh lại giày vò gây ra nhiều chuyện như vậy, vậy cũng là đã thay mặt hắn gánh lấy đỉnh lôi rồi.
Đinh Trường Sinh đi đến cửa ra vào phòng Lý Thiết Cương gõ cửa, Lý Thiết Cương ở bên trong gọi hắn, hắn mới đẩy cửa vào.
-Bí thư, chú tìm cháu à?
-Ừ, ngồi đi, có chút việc muốn cùng cậu trao đổi .
Lý Thiết Cương chỉ trước bàn làm việc cái ghế nói ra.
Đinh Trường Sinh cũng không có khách sáo, kéo ra cái ghế ngồi xuống.
-Cậu bây giờ có thể đi làm cái chuyện kia, tôi cảm thấy có thể thử xem, nhưng mà nhất định phải giữ bí mật, hơn nữa phải là bắt được chứng cứ rõ ràng, chứ không phải là chứng cứ gián tiếp, tôi muốn trực tiếp nhìn thấy tư liệu, nếu như muốn cắn xuống dưới, miệng phải thấy máu, vụ án này là cậu chịu trách nhiệm, nếu cần thêm người, có thể báo cáo, tôi sẽ giúp cậu..
Lý Thiết Cương thân thể nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đinh Trường Sinh nói ra.
Đinh Trường Sinh trong nội tâm mừng thầm, đây là cho phép mình điều tra vụ án của Lưu Thành An, điều này làm cho hắn có một loại cảm xúc báo, nhưng mà còn chưa kịp cao hứng bao lâu, thì đã bị Lý Thiết Cương giội cho một chậu nước lạnh.
-Cho cậu làm thì có thể, nhưng mà cậu phải hướng tôi cập nhật báo cáo thường xuyên, vụ án này liên lụy đến quá nhiều người, tôi không muốn trận chiến mình đánh mà không nắm chắc, cậu phải hiểu được, một khi cái gì cũng đều tra không ra được, chẳng những là cậu, mà chính tôi cũng sẽ bị áp lực cực lớn, vì vậy, vì vậy lần này nhất định phải cắn thật chuẩn…
Lý Thiết Cương cơ hồ là mỗi chữ mỗi câu ra mệnh lệnh với Đinh Trường Sinh rồi.
Sự tình Bạch Sơn làm cho Lý Thiết Cương ý thức được, nếu dùng Đinh Trường Sinh tốt thì đó là một thanh lợi kiếm, còn dùng không tốt, thì chính là một bụi đầy gai, mà người đầu tiên bị đâm trúng có thể là mình bị tổn thương. Vì vậy ông đã cấp cho Đinh Trường Sinh quyền lực, nhưng mà quyền lực này phải kèm theo một sợi dây thừng, sợi dây này ông muốn nắm chặt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.