Chương trước
Chương sau
1902
Mắt thấy hai mẹ con nàng sắp đánh nhau, Đinh Trường Sinh quả thực là mở rộng tầm mắt rồi, đúng là như thế, Miêu Miêu so với trước kia càng thêm phản nghịch rồi, dám nói dám làm, Phó Phẩm Ngàn lo lắng là chính xác, nhưng mà nàng thì không phải là con của hắn, mình thật đúng là cũng không tốt quản, chỉ có thể là làm người hòa giải ba phải mà thôi.
-Tốt rồi, tốt rồi, trong nhà chỉ có hai mẹ con, mà cũng không thể yên lành được, thật sự là phục các người rồi, Miêu Miêu đang là tuổi ăn tuổi lớn, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó, được rồi, không tức giận nữa.. .
Đinh Trường Sinh an ủi Phó Phẩm Ngàn.
-Đúng đấy, mẹ xem Đinh Trường Sinh nói kìa..
-Con câm miệng, Đinh Trường Sinh là cái tên để con kêu hả? Không biết lớn, nhỏ gì cả...
Đinh Trường Sinh vừa mới khuyên bảo xong tiêu tan chút hỏa khí, Phó Phẩm Ngàn lại nghe Miêu Miêu mở miệng một tiếng Đinh Trường Sinh kêu, trong nội tâm lửa thoáng cái lại dâng lên.
-Hảo hảo, không gọi Đinh Trường Sinh nữa, vậy tên là gì, mẹ nói cho con biết tên gì đi..
Miêu Miêu trợn mắt nhìn Phó Phẩm Ngàn, không chút nào yếu thế nói.
Đinh Trường Sinh đang muốn cấp bách khuyên giải đâu rồi, nhưng mà thời điểm này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, Đinh Trường Sinh nhìn qua, là Thành Công gọi tới, thấy Đinh Trường Sinh cầm nghe điện thoại, hai nàng này thoáng cái không lên tiến nữag, lẳng lặng đợi Đinh Trường Sinh nói chuyện, còn Miêu Miêu thì đưa đầu muốn nhìn một chút là ai gọi điện thoại tới.
-Này, Thành Công, tìm em có việc à.
Đinh Trường Sinh khách sáohỏi, hắn cũng lý giải sự khó xử của Thành Công, nói thật, Đinh Trường Sinh cũng sợ Thành Công tìm gặp hắn, vạn nhất nhờ hắn làm chuyện gì trái với nguyên tắc, điều này sẽ làm cho Đinh Trường Sinh thật khó khăn, nhưng mà với tư cách bằng hữu, hắn lại không thể không tiếp cú điện thoại này.
-Trường Sinh, ăn cơm chưa? Chúng ta cùng lăn một bữa cơm đi, mấy ngày nay bận quá, cũng không có thời gian gặp cậunên giờ mời khách từ phương xa đến dùng cơm .
Thành Công tại trong điện thoại nói.
-Ừ, vậy để lần sau đi, em đang ở bên ngoài ăn cơm rồi, như vậy đi, anh nói địa điểm, em cơm nước xong xuôi lập tức đi tới, thế nào?
-Vậy được, quyết định vậy đi, để tôi nhắn địa chỉ, tôi chờ cậu.. .
Nhìn xem Đinh Trường Sinh nhíu mày tiếp điện thoại, Miêu Miêu cũng không dám lên tiếng nữa,
- Nếu em có chuyện, cứ đi trước đi, lát nữa tự chị trở về cũng được rồi .
Phó Phẩm Ngàn nhẹ nói nói.
-Chị cũng đã nghe được, em nói ăn cơm xong mới đi, lúc này mà đi, không phải là chịu đói sao, với lại chuyện trọng yếu đến đâu so ra cũng kém với cùng hai mẹ con chị ăn cơm, Miêu Miêu đi ra lấy thức ăn đi, chú cũng đói bụng, nhìn xem có cháu có muốn ăn thêm cái gì thì gọi thêm, được không?
Đinh Trường Sinh cười đối với Miêu Miêu nói ra.
Miêu Miêu con ngươi đảo một vòng liền hiểu ra có khả năng Đinh Trường Sinh có chuyện muốn nói riêng với mẹ mình, vì vậy liếc mắt rồi đi ra.
-Chị xin nghỉ phép dạy học được một đoạn thời gian có được không?
Đinh Trường Sinh thấy Miêu Miêu sau khi rời khỏi đây, liền xoay mặt hỏi Phó Phẩm Ngàn.
-Xin phép nghỉ? Có chuyện gì xảy ra sao?
Phó Phẩm Ngàn gặp Đinh Trường Sinh bộ dạng khó xử hỏi.
-Vừa rồi lúc trên xe em chưa có nói rõ, mới đầu em cho rằng khả năng không có việc gì xảy ra, nhưng mà hiện tại, có thể sẽ có phiền toái, vừa rồi mới gọi điện thoại tới cho em là con trai của chủ tịch Thành Thiên Hạc thành phố Bạch Sơn, hắn cùng em là bằng hữu, nhưng mà hiện em đã điều đến công tác tại tỉnh kỷ ủy rồi, mà lần này em đến Bạch Sơn, là điều tra vụ án đấy, em không biết vụ án này có dính gì đến Thành Thiên Hạc hay không, cho nên nếu như mẹ con chị còn ở tại Bạch Sơn, em lo lắng Thành Công con trai của Thành Thiên Hạc dùng mẹ con chị để áp chế em, em lo lắng đến sự an toàn của các người, đương nhiên, tất cả đều là suy đoán, em không biết đến cùng sẽ phát sinh chuyện gì, đây là lo lắng của em, nên em muốn mẹ con chị đi ra nước ngoài du lịch một thời gian, về tiêu phí thì chị không cần lo lắng để em lo, thế nào?
Đinh Trường Sinh nói xong những lời này, thở dài ..
Đinh Trường Sinh nói những lời này làm cho người nghe quá mức làm kinh sợ, mình và Đinh Trường Sinh vẫn luôn là rất cẩn thận đấy, chẳng lẽ những người kia đã biết quan hệ của mình cùng Đinh Trường Sinh, nghĩ tới đây, tuy rằng trong phòng mở ra điều hòa, nhưng mà trên đầu Phó Phẩm Ngàn mồ hôi đã chảy ra rồi.
-Ý em nói là những người kia đã biết rõ quan hệ của chúng ta?
Tỉnh táo lại, Phó Phẩm Ngàn run giọng hỏi.
-Ừ, kỳ thật trước kia khi biết chị, em đã nhận thức bọn họ, lúc ấy đi chị đi tới cái quán bar kia, chính là quan bar do hắn mở đấy.
Đinh Trường Sinh giải thích nói.
Phó Phẩm Ngàn mặc dù có chút mộng, nhưng mà cũng may là có Đinh Trường Sinh tại bên người, nàng liền hiểu Đinh Trường Sinh đang khó xử, kỳ thật Đinh Trường Sinh hoàn toàn có thể không cần phải tự nói với mình những thứ này, cũng có thể có thể không có việc gì, nhưng mà hắn phòng ngừa chu đáo, đem tất cả tình huống xấu nhất tính toán ra…
-Vậy công tác của chị thì làm sao bây giờ?
Phó Phẩm Ngàn suy nghĩ một chút hỏi.
-Công tác chẳng qua là cũng là một cách mưu sinh, chị yên tâm, chỉ cần chị đi ra nước ngoài, toàn bộ sở hữu tiêu phí, thẳng đến hưu bổng của chị thì em sẽ chuẩn bị tốt cho chị, bất quá, em cũng không phải đề nghị chị xin nghỉ dạy luôn, mà chỉ làm động tác xin nghỉ không ăn lương, trước mắt cứ rời đi một đoạn thời gian rồi hãy tính, coi như là xuất ngoại du lịch, còn vấn đề Miêu Miêu đi học chị cũng không cần lo lắng, nếu nàng thi không đậu đại học, em sẽ để cho nàng xuất ngoại học đại học, em biết rõ tầm quan trọng giáo dục, vì vậy sẽ không để cho Miêu Miêu chậm trễ trong việc học tập đâu .
Đinh Trường Sinh tiếp tục trấn an nói.
-Vậy được rồi, để chị suy nghĩ thật kỹ, rồi cùng Miêu Miêu thương lượng một chút.
Phó Phẩm Ngàn nói ra.
……………………………………………………………………………….
Kha Tử Hoa vẫn ở trong hội sở với Thành Công, nhìn xem Thành Công nói chuyện điện thoại đã xong, lúc Thành Công chậm rãi thu hồi điện thoại, ném ở trên mặt bàn, nói ra:
-Hẹn hắn tại một quán trà, đừng có ở tại địa bàn của chúng ta, tìm phương hướng đi .
-Như thế nào hắn lại không chịu tới dùng cơm chứ?
Kha Tử Hoa nghi vấn nói, bình thường Đinh Trường Sinh là rất cho Thành Công mặt mũi, lần này rõ ràng lại không tới.
-Hắn nói hắn đã đang dùng cơm rồi, cậu đoán là ai?.
Thành Công cười nói.
Nhìn xem Thành Công cười như vậy, Kha Tử Hoa bỗng nhiên liền minh bạch, Đinh Trường Sinh gia hỏa này rất có thể là đang cùng người đàn bà kia ăn cơm, nghĩ tới đây, không khỏi nảy ra ý hay.
-Bằng không đêm nay em cho người đi theo dõi hắn, nhìn xem tình huống, tuy rằng hiện tại vẫn chưa làm gì, nhưng không có nghĩa là về sau không dùng được .
Kha Tử Hoa sắc mặt âm u, ánh mắt trừng lớn căng tròn, nhìn xem cũng làm cho người cảm giác thấy sợ.
-Không, đêm nay tôi muốn cùng hắn nói chuyện, công bằng nói, làm những sự tình kia thì quá mạo hiểm rồi, nếu như không bị phát hiện, đây là còn may mắn, nhưng mà Đinh Trường Sinh thì ai có thể may mắn bằng hắn được chứ?
Thành Công thở dài, không thể không nói, từ ngày Đinh Trường Sinh xuất hiện tới nay, thì may mắn luôn luôn song hành cùng với Đinh Trường Sinh mà không có ai có thể so sánh được..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.