Chương trước
Chương sau
1869.
Khi Lương Văn Tường nói đến vấn đề của Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc nhìn về phía Đinh Trường Sinh, còn tưởng rằng Đinh Trường Sinh đã đi gặp Lương Văn Tường trước đó rồi, nhưng mà Đinh Trường Sinh lại lắc đầu, Thạch Ái Quốc không biết Đinh Trường Sinh đến cùng là có ý gì, cũng chỉ có thể là cùng Lương Văn Tường quần nhau lấy.
-Chủ tịch, Đinh Trường Sinh bây giờ là là cán bộ do tỉnh quản lý, nếu là thật ông muốn dùng hắn, còn không phải chỉ là một câu nói là xong, chỉ là phần hắn có ý kiến gì không?
Thạch Ái Quốc một bên hỏi Lương Văn Tường, một bên nhìn về phía Đinh Trường Sinh .
Nhưng khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh tiếp tục lắc đầu, xem ra Đinh Trường Sinh cũng không nghĩ đến chuyện đến trong tỉnh nhận công tác.
-Lão Thạch, đây cũng là nguyên nhân tôi phải hỏi ông đấy, ông là lãnh đạo cũ của Đinh Trường Sinh, khuyên hắn một chút, mọi thứ cũng đừng có quá phân cao thấp, không phải mỗi người đều có năng lực cùng xã hội khiêu chiến, lời này nói thật, tôi đây cũng là được bằng hữu ủy thác, muốn để cho Đinh Trường Sinh tránh đầu gió ngọn sóng, có một số việc cũng đừng có nên quản vào .
Lương Văn Tường nói lời thật, hơn nữa Thạch Ái Quốc thoáng cái liền nghe rõ Lương Văn Tường ý tứ nói gần nói xa, xem ra là có người hướng đến Lương Văn Tường báo sự tình của Đinh Trường Sinh cùng công ty Hán Đường Trí Nghiệp.
-Chủ tịch, cám ơn ông, tôi sẽ hảo hảo cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện đó, cứ như vậy, có tin tức gì tồi sẽ hướng ông báo cáo.
Thạch Ái Quốc nói ra.
Cúp điện thoại, trong phòng tạm thời yên tĩnh xuống, Thạch Ái Quốc ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhìn ra được, Thạch Ái Quốc cũng rất xoắn xuýt, có thể là có chút sự tình chính là như vậy, ngươi muốn bảo vệ nguyên tắc, khả năng sẽ phải trả giá đại giới, có một số việc ngươi buông tha cho nguyên tắc, thì sẽ phải thừa nhận chịu lương tâm khiển trách.
-Nói một chút ý định của cháu, là đến văn phòng tỉnh ủy, hay đi bên cạnh chú, tại bên mặt trận thống nhất tỉnh ngồi lắng đọng một cái cũng tốt, tính tình của cháu còn là quá nóng nảy rồi, con đường làm quan sẽ không có khả năng thuận buồm xuôi gió đâu, có đôi khi thua té ngã chưa hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể cho cháu biết cần phải làm cái gì, sẽ có lắc lư, con đường làm quan gian nan cũng giống như vậy, mấy năm qua bởi vì cháu quá được như ý rồi .
Thạch Ái Quốc cũng đang lo lắng Đinh Trường Sinh đến tính tình của hắn.
-Bí thư, cháu biết rõ hảo ý của chú, Lương chủ tịch cũng là có hảo ý, thế nhưng là cháu cảm thấy cả đời này, cũng không có thể tất cả mọi chuyện đều vì chính mình mà cân nhắc, nếu cháu rời đi, khu Tân Hồ với năm nghìn vạn nhất định sẽ bị mất đấy, nhưng mà từ từ từng bước từng bước thì cũng có thể sửa tốt cái quảng trường đó, bốn, năm trăm triệu quăng vào đã hóa thành bọt nước, nhớ tới còn đau lòng, lúc cháu tới đã gặp qua Dương Phụng Tê, có thể là nàng tìm đến Lương chủ tịch, nàng cũng có khuyên cháu, đó là tiền của chính phủ, cùng cháu không có nhiều quan hệ, có thể cứ mắt nhắm mắt mở, nhưng mà tiền của chính phủ không phải là tiền của dân chúng sao? Nếu cứ bỏ qua như vậy, thì lương tâm của cháu không qua được, đây không phải là việc buôn bán, đây là cướp đoạt trắng trơn giữa ban ngày, cháu nghĩ kỹ rồi, cháu phải tiếp tục trông coi gìn giữ khu Tân Hồ, ngày nào đó nếu cháu bị lãnh đạo quăng xuống, thì cũng kệ đi, cháu cũng chán rồi, nếu cái xã hội này đã là như thế, thì cháu phấn đấu làm gì cho tốn sức lực?
Đinh Trường Sinh nói rất thê lương, Thạch Ái Quốc nghe qua cũng đau lòng.
-Như vậy đi, cháu cứ về trước, nên làm gì thì cứ làm cái đó, nhưng mà vô luận lúc nào, cũng không thể mất đi sự tin tưởng, phải tin tưởng vào tổ chức .
Thạch Ái Quốc nói câu này cổ vũ, nhưng mà Đinh Trường Sinh nghe vào trong lỗ tai, giống như chỉ là tiếng kèn tiến quân vậy, chính là một câu, việc này hắn không để yên.
Từ nhà Thạch Ái Quốc đi ra, Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Lưu Thành An, sau đó ước định một địa điểm, hắn vốn không muốn gặp Lưu Thành An, nhưng mà nếu như lão gia hỏa bí thư này trước kia đem khu Tân Hồ bán đi, bản thân cũng nên cùng lão kéo vài câu..
Đinh Trường Sinh ước định địa phương, vì vậy hắn tới trước quán cà phê, nhìn ra bên ngoài Lưu Thành An xuống xe đi tới, lão gia hỏa bây giờ rất mập, xem ra sau khi rời khỏi chức vụ thì sinh hoạt cũng không tệ lắm.
Có người tham luyến quyền vị, có người tham luyến tài phú, nhưng mà còn có một nhóm người, từ vừa mới bắt đầu thì đã lợi dụng quyền vị để mưu cầu đường lui sau này cho mình, Đinh Trường Sinh có lý do để tin tưởng, Lưu Thành An tuyệt không sạch sẽ, hơn nữa lão có có thể dựng trên đường đi của công ty Hán Đường Trí Nghiệp, cái này nếu không có chuyện hắc ám ẩn ở bên trong, thì không ai tin được, nhiều tiền như vậy, thông qua bàn tay của Lưu Thành An từng bước một lấy đi, những cán bộ khác của khu Tân Hồ cũng không có vấn đề gì sao? Diêm Quang Hà không có vấn đề sao?
Vì vậy, lúc Lưu Thành An đến, Đinh Trường Sinh bưng ly cà phê, nhẹ nhàng uống một hớp, cũng không đứng lên chào hỏi cùng Lưu Thành An ...
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh vô lễ, Lưu Thành An cũng không thèm để ý, cái bây giờ Lưu Thành An để ý nhất chính là tiền tài.
-Đinh khu trưởng, chúng ta lại gặp mặt, bất quá, tôi nhớ sâu nhất là tình cảnh lần đầu tiên cùng cậu gặp mặt, Đinh khu trưởng còn nhớ rõ không?
Lưu Thành An muốn lấy thiện cảm với hắn.
-Lưu tổng, có việc gì thì cứ nói ra đi, tôi bề bộn nhiều việc, không có bao nhiêu thời gian cùng ông tán gẫu .
Đinh Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng nói.
-Tốt lắm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi .
Lưu Thành An sững sờ, không có nghĩ đến thằng Đinh Trường Sinh này đức hạnh như thế, mặc dù là không còn là đồng sự, nhưng mà một chút tình hương khói cũng không niệm, xem ra sự tình hôm nay đã là không tốt nói.
-Cái quảng trường thương mại kia là do tôi chủ trì hạng mục, cũng là thể diện bộ mặt của khu Tân Hồ, hiện tại cũng đã đến giai đoạn kết thúc công việc, khu Tân Hồ không phải là cứ muốn như vậy để cho nát đi sao?
Lưu Thành An tỏ vẻ chế nhạo nói.
-Nát đi? Ông muốn nát đi để còn tiếp tục tu kiến xây dựng phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.
-Trước bỏ qua một bên đơn vị thi công công trình không nói, công trình lớn như vậy của địa phương, liền cứ như vậy gần xong rồi thì để nát đuôi, vậy thì mặt mũi khu Tân Hồ để nơi nào?
Lưu Thành An hình như là bắt được cái quảng trường này là tính mạng của khu Tân Hồ vậy, những câu không rời kinh tế khu Tân Hồ cùng thể diện, như thế làm cho Đinh Trường Sinh nhận thấy da mặt Lưu Thành An dày biết bao nhiêu.
Nghe xong Lưu Thành An nói, Đinh Trường Sinh không nói gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu:
-Lưu tổng, ông có thể nói thật cho tôi biết không? Đến cùng từ cái công trình này thì trong tay ông cầm được bao nhiêu tiền?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.