Chương trước
Chương sau
1859.
Mặc dù cái quảng trường này không nhỏ, chung quanh cũng xây xong mấy tòa nhà kiến trúc, nhưng mà quảng trường này cũng chỉ là hơi lớn mà thôi, tại trong suy nghĩ của Đinh Trường Sinh, thật sự là không biết bốn, năm trăm triệu đều đã chi tiêu đến nơi nào, đến bây giờ lại còn thiếu tầm năm nghìn vạn đang chờ, riêng hắn tuyệt sẽ không làm cái chuyện coi tiền như rác được.
-Ông Diêm, ông cảm thấy cái quảng trường này phải tiêu tốn đến bốn, năm trăm triệu sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Diêm Quang Hà mặt lộ vẻ khó xử, đừng nói là bốn, năm trăm triệu rồi, chính là một tram triệu cũng đã là hơi quá, cái quảng trường này, đại bộ phận đều là xây dựng cửa hàng chung quanh, tât cả các cửa hàng đều là xây nhà gạch, chỉ có mấy cửa hàng mấu chốt là làm bằng đá cẩm thạch, sở dĩ có thể tốn tiền nhiều như vậy, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là công trình tầng tầng chuyển bao bán qua bán lại, nhạn bay qua thì nhổ lông, ai mà kiếm điểm?
-Cái gì?? Tốn nhiều tiền như vậy, chúng tôi nông dân đi làm công nằm mơ cũng không thấy những số tiền này, tất cả đều là dựa theo mỗi ngày tính tiền công đấy, chẳng là bao nhiêu…
tên quản lý thi công hét lên, hắn cảm giác mình hình như là mình bị lừa vậy, cái công trình này bỏ ra nhiều tiền như vậy, bọn họ thì có được bao nhiêu tiền đâu?
Đinh Trường Sinh đang thị sát đâu, thì điện thoại Diêm Quang Hà vang lên, là từ văn phòng bí thư huyện ủy gọi đến, hắn nhìn liếc qua thì đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi, xem ra là người chờ lấy tiền ở phòng tài chính không kiên nhẫn được nữa, lúc này mới gọi điện thoại cho Diêm Quang Hà
-Khu trưởng, là điện thoại Dương bí thư.
Diêm Quang Hà đi lên nói ra, do dự mà như thế nào tiếp nghe đây.
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn, nói ra:
-Bí thư gọi cho ông thì ông cứ nghe là được, để xem cái chuyện gì?
Nói xong, Đinh Trường Sinh chắp tay sau lưng tiếp tục hướng đi về trước, nói thật, giống như là người quản lý kia nói vậy, quảng trường này cơ bản đều đã làm xong rồi, chỉ đợi trồng thêm cây cỏ hoa lá là xong….
Nhưng mà vừa nghĩ tới đến tiếp sau tiền còn phải chi ra năm nghìn vạn, hắn lại đau đầu, con bà nó …không phải một trăm vạn, hai trăm vạn, đây là năm nghìn vạn đấy, hiện tại khu Tân Hồ đang trong thời điểm nghèo nhất, khắp nơi đi mượn tiền đều không được, nghèo rớt mồng tơi, nhân viên công vụ tiền lương cũng phải khất nợ, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may, vì vậy vô luận như thế nào, việc thi công quảng trường sẽ dừng ở đây, không có tiền thì trước hết cứ phơi ra mà chờ đi…
Nhưng mà Đinh Trường Sinh cũng hiểu rõ, chuyện này không có đơn giản như vậy, nếu chỉ là một công ty, hoặc là có vài người thì sẽ không có lá gan lớn ăn cái khối bánh ngọt này như vậy, năm ức tiền công trình để làm thành cái dạng này, bên trong ẩn giấu như thế nào cũng có thể nghĩ tới được.
Quả nhiên, Đinh Trường Sinh đi chưa được mấy bước, Diêm Quang Hà cầm điện thoại chạy tới, vừa chạy, vừa kêu Đinh khu trưởng, như là nói với Dương Trình Trình là hắn đang cùng Đinh Trường Sinh ở một chỗ.
-Chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Dương bí thư có chuyện muốn cùng cậu nói .
Diêm Quang Hà đưa điện thoại di động đưa về phía Đinh Trường Sinh, nhưng mà Đinh Trường Sinh không có lập tức cầm lấy, mà là nói ra:
-Dương bí thư gọi điện thoại cho tôi, còn phải thông qua ông sao?
Diêm Quang Hà rất lúng túng, nhưng mà cũng không có biện pháp, quan lớn một cấp đè chết người, thời điểm này cũng đừng giảng gì về vấn đề, tôn nghiêm vì vậy cứ như vậy đưa điện thoại đến, Đinh Trường Sinh một hồi mới nhận lấy.
-A lô….là Dương bí thư sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Trường Sinh, tôi muốn cùng cậu nói chút chuyện, chuyện này tôi đã nói cùng lão Diêm rồi, số tiền kia phải lập tức xuất ra, đây là tiền lương của nông dân làm công cho công trình quảng trường, thiếu tiền khó mà nói, hiện tại từ trên xuống dưới cũng đều nhìn chằm chằm vào chuyện này, vạn nhất xảy ra vấn đề, chúng ta không tiện giải thích cho thượng cấp..
Dương Trình Trình nói rất hợp lý, còn mang theo ý tứ uy hϊếp.
Hơn nữa chụp mũ cũng không nhỏ, lấy việc tiền lương của nông dân đi làm công mà nói, nàng cũng lường trước không ai dám cầm chuyện đùa giỡn được, vì vậy cứ như vậy đem hạ một quân với Đinh Trường Sin.
-Dương bí thư, chị nhắc đến chuyện này, tôi cũng vừa vặn có chuyện muốn gặp chị đây, hay là chúng ta gặp mặt đi, tôi đang ở tại hiện trường quảng trường, chị đến đây đi?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.
Diêm Quang Hà nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, thật sự là bội phục đầu rạp xuống đất, trời nóng như vậy, nếu kêu bí thư khu ủy đến nơi đây phơi nắng thật đúng là chẳng có mấy người dám nói …
-Có chuyện gì cậu đến phòng làm việc của tôi nói đi .
Dương Trình Trình từ chối nói.
Đinh Trường Sinh cười cười, đem điện thoại ném trả cho Diêm Quang Hà, cứ như thế sau đó xoay người đi đến ô tô, Diêm Quang Hà cũng đuổi theo sát ở phía sau.
Sau khi Đinh Trường Sinh lên xe thì nói đi đến khu ủy, Diêm Quang Hà đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi, cho nên khi đến nơi Đinh Trường Sinh xuống xe, Diêm Quang Hà muốn chạy, nhưng lại bị Đinh Trường Sinh gọi lại.
-Ông Diêm, nếu như đã đến, thì cùng vào đi, chúng ta sẽ giải thích với Dương bí thư về vấn đề tiền này .
Diêm Quang Hà nào dám nói không đi, nhưng mà trong nội tâm lại âm thầm kêu khổ, sự tình ở giữa lãnh đạo các ngươi, lại muốn ta tham dự để làm gì vậy, muốn gì thì cứ nói, ta cứ làm theo vậy là được rồi, nhưng lời này hắn không dám nói, vì vậy chỉ đành là theo đằng sau Đinh Trường Sinh lên lầu.
-Trường Sinh đã đến, ngồi đi.
Dương Trình Trình đứng lên nói, nhưng mà cũng không có ly khai khỏi chỗ ngồi của nàng, Đinh Trường Sinh ngồi ở trước mặt của nàng.
-Ông cứ đi ra ngoài trước, tôi cùng Dương bí thư trước nói chút chuyện.
Đinh Trường Sinh nói với Diêm Quang Hà, Diêm Quang Hà như được đại xá, tranh thủ thời gian liền đi ra ngoài.
Thời điểm này Đinh Trường Sinh mới quay đầu, nói với Dương Trình Trình:
-Dương bí thư, tôi đã sớm nghĩ tới đến việc cùng chị trao đổi về vấn đề chuyện quảng trường, nhưng mà đoạn thời gian vừa rồi bận rộn việc vay tiền, vì vậy việc này chưa nói được, tôi thấy đúng là cái quảng trường này tiêu tiền không đáy, xem ra nhất thời nửa khắc hoàn thành không được, ý của tôi nếu như chưa có tiền để hoàn thành, thì công trình lập tức đình lại đi, đến khi có tiền dư rồi hãy tính, trước mắt tài chính của chúng ta không có tài lực tiếp tục tu sửa hoàn thiện, tôi không biết ý kiến của Dương bí thư như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Trường Sinh, có khả năng cậu không biết, tôi cũng là vừa mới biết đây, nhận thầu cái quảng trường này không phải là người Hồ Châu của chúng ta, mà mà là người từ trên tỉnh thành, cậu cũng biết, chồng của tôi công tác tại trên tỉnh, nói là hôm nay có người tới văn phòng tỉnh ủy trao đổi quan hệ về vấn đề này, tôi cũng không có biện pháp, nên mới gọi điện thoại cho Diêm Quang Hà, vì vậy chuyện này phải hết sức thận trọng.
Dương Trình Trình nói vô cùng rõ ràng, hơn nữa tính chất uy hϊếp càng lớn, nói gần nói xa đều cho thấy người cầm giữ lấy cái công trình này không phải là hạng người bình thường, điều này làm cho Đinh Trường Sinh thật bất ngờ.
-Hả? Còn có việc này sao? Nói như vậy, chúng ta chính là đi vay tiền, rồi phải đem những số tiền này đưa cho nhà người ta, Dương bí thư, tôi vừa mới đến hiện trường nhìn qua, đích xác là rất tức giận, cái quảng trường này không thế nào hao phí tới bốn ,năm trăm triệu, hơn nữa còn phải tiếp tục bỏ thêm vào năm nghìn vạn nữa, số tiền kia là nơi nào đến bây giờ đây?
Đinh Trường Sinh không biết Dương Trình Trình trong miệng nói cái người kia bối cảnh rất lớn đến cùng là từ ở đâu, nhưng có thể khẳng định, cái này công trình này đằng sau tuyệt đối là không sạch sẽ, đây mới là điều làm cho hắn phẫn nộ, tài chính khu hiện giờ đều dựa vào đi vay mà sống, đám người này rõ ràng lại cướp lấy lợi ích của khu Tân Hồ, thật sự là không sợ bội thực mà chết sao a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.