Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1808: LO LẮNG.
-Không thể được, sao em hào phóng như vậy chứ? Đây chính là một nghìn vạn, chúng ta mới vừa mới bắt đầu có xí nghiệp đầu tư vào, các công trình trụ cột còn phải hoàn thiện, chúng ta còn hứa hẹn cuối năm thưởng cho các xí nghiệp, tất cả các vấn đề trên đều dùng tiền đấy, em cứ như vậy đem tiền này giao ra …
La Hương Nguyệt bây giờ là chủ nhiệm văn phòng khu đang phát triển, lại còn là phó chủ nhiệm khu đang phát triển, cho nên nói chuyện điểm xuất phát đương nhiên là theo khu đang phát triển mà suy nghĩ rồi.
-Thôi đừng nói nhiều nữa, em nói như thế nào thì chị cứ làm như vậy là được rồi, chị là chủ nhiệm hay em là chủ nhiệm?
Đinh Trường Sinh không kiên nhẫn nói.
-Đương nhiên em là chủ nhiệm, nhưng em nghĩ kỹ lại đi, đến lúc khu khai phát không có tiền thì đừng có nói là chị không có nhắc nhở em a…À…sao mà thái độ này của em trở nên có chút quá nhanh vậy, hai người có phải là….
Là người đàn bà đã có chồng, cái mùi hăng hăng thoang thoảng sau khi giao hoan vẫn còn đọng lại thì nàng thừa biết, La Hương Nguyệt hoài nghi hỏi, nàng không thể không hoài nghi, Đinh Trường Sinh đức hạnh như thế nào thì nàng rõ ràng nhất, bất quá, nhưng mà làm cái việc này thì Lâm Xuân Hiểu cũng rất rõ ràng không có khả năng làm như vậy chứ?
-Chị nghĩ cái gì thế? Lâm cục trưởng là theo chỉ thị của La bí thư đến đấy, em có thể không đáp ứng được sao? Phải để cho La bí thư ra mặt cùng em nói chuyện mới được sao?
Đinh Trường Sinh càng không kiên nhẫn được nữa khi thấy La Hương Nguyệt cứ chần chừ trong phòng, hắn sợ La Hương Nguyệt sẽ nhìn ra chuyện gì, nên thay đổi chiến thuật…
La Hương Nguyệt bất chợt thấy ánh mắt của Đinh Trường Sinh nhìn chăm chú ở trước bầu ngực no đủ của mình, trong nội tâm cả kinh, hình dàng toàn bộ hai vú của nàng chỉ có một cái áo sơ mi trắng che lấp, khó giấu kín được đường vòng cung duyên dáng, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, không biết vì sao, mỗi khi vừa chạm vào đến đôi mắt sáng rực của hắn nhìn chằm chằm thì nàng tựa hồ không tự chủ được…
-Ách, được rồi, chị đi trước, có gì chị sẽ gọi điện thoại cho em..
La Hương Nguyệt bước nhanh ra ngoài, lại còn đóng cửa lại, bây giờ thì Đinh Trường Sinh rút cuộc có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
…………………………………………………………………………………
Cùng lúc đó, Trọng Hải đi vào văn phòng của La Bàn Hạ, đây là do La Bàn Hạ mời Trọng Hải tới, chủ yếu chính là giải quyết như thế nào vấn đề của Đinh Trường Sinh.
-La bí thư, La Gia Nghi không có sao chứ? Tôi cũng vừa mới nghe nói qua việc này, đồ chó hoang Đàm Quốc Khánh này lại dám đối với người nhà của chúng ta động thủ, loại người như vậy, quả thực là vô pháp vô thiên rồi.
Trọng Hải vừa vào cửa tức giận bất bình nói.
Hắn sở dĩ như vậy tức giận bất bình, một là đối với chuyện này phát sinh, bản thân hình như là người cuối cùng mới biết, việc này do Đường Linh Linh nói với mình đấy, hắn hiện tại đối với Đinh Trường Sinh đã bất mãn đã đến trình độ nhất định, tiểu tử này, đôi cánh giờ cứng cáp rồi, xem ta gặp ngươi như thế nào chỉnh đốn ngươi.
Mặt khác cũng là đối với La Bàn Hạ bất mãn, tuy rằng kẻ bắt cóc là bắt cóc con của ngươi, nhưng mà việc này cũng không phải là vấn đề đơn thuần bắt cóc, mà dính dáng đến tất cả những người làm quan, người nào mà không có người thân, vì vậy trong vấn đề này thì bọn họ lập trường là luôn nhất trí đấy, bọn họ phấn đấu cả đời, không cũng là vì người trong nhà phấn đấu đấy sao? Nếu mà vì làm quan smà đem người trong nhà đưa vào hiểm địa, đây là chuyện mà bất kỳ một cán bộ lãnh đạo cũng sẽ không chấp nhận được, vì vậy chuyện vừa rồi La Bàn Hạ xem bọn họ là ngoại nhân rồi, việc này tất cả mọi người phải được chia sẽ biết được, cũng tốt để mà đề phòng, nhưng mà La Bàn Hạ chỉ lặng lẽ đem việc này làm.
-À…Gia Nghi không có việc gì, bây giờ trở về nhà rồi, chỉ là kinh hãi, khả năng muốn bình phục chắc cũng vài ngày, tôi gọi ông đến là có đại sự, cũng là việc khó .
La Bàn Hạ buồn rầu đem trên bàn công văn đưa cho Trọng Hải.
-Công văn từ trên ủy ban tỉnh, chuyện gì vậy?
-Đây là Khôn Thành sai người đưa tới, Lương chủ tịch tỉnh muốn nay mai đến Hồ Châu thị sát, trọng điểm là vấn đề triển chiêu thương dẫn tư của khu phát triển, lại còn muốn nghe cán bộ khu khai phát báo cáo công tác .
La Bàn Hạ khó khăn nói.
-Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Chuyện này có cái gì khó xử ?
-Đinh Trường Sinh bị tôi bảo người giam lại rồi, ông chỉ cho tôi cách nào tìm lấy cớ, làm cho êm vụ này .
La Bàn Hạ thở dài nói.
-Tại sao lại giam hắn?
Trọng Hải sững sờ, hỏi.
-Tối hôm qua trong tình cảnh đó hắn có hành động như vậy, hắn không là cảnh sát mà lại cầm sung ép buộc vợ con của Đàm Quốc Khánh, tuy tôi rất cảm kích hắn, nếu không phải là hắn, thì tính mạng La Gia Nghi sẽ như thế nào? Thế nhưng cách làm của hắn thì trái với pháp luật luật quy định a .
La Bàn Hạ nói ra.
Trọng Hải nghĩ thầm, tiểu tử Đinh Trường Sinh này, thành sự thì không có bao nhiêu, bại sự thì có dư a, việc này tuy rằng biến ảo, nhưng mà cái cách làm này có chút hèn hạ, dù nói thế nào, đó cũng là đứa bé, dùng đứa bé để đạt tới mục đích của mình, đó là không đạo đức đấy, thế nói đi thì phải nói trở lại, như La Bàn Hạ đã nói, nếu như không có Đinh Trường Sinh thì tỷ lệ cứu ra được La Gia Nghi có bao nhiêu phần tram? Thật đúng là khó mà nói.
-Bí thư, tôi thấy là như vậy, chuyện này ngoại trừ nội bộ của cục công an, chỉ còn có bên lực lượng quân đội, còn lại thì không có ai tại hiện trường thu hình lại, ai mà biết được chuyện gì xảy ra? Cũng không cần biết Đinh Trường Sinh đã làm nên chuyện gì, vì vậy việc này không cần nhắc lại, chúng ta không nói ra thì xong rồi …
Trọng Hải nói ra.
Trọng Hải nói làm cho La Bàn Hạ cảm thấy đí là làm càn, chuyện này rất nhiều người biết, hơn nữa dựa theo Đinh Trường Sinh phân tích, Đàm Quốc Khánh chết đi vẫn còn tồn tại những điểm đáng ngờ, nếu sự tình của Đinh Trường Sinh lại xử lý qua loa, sau này phát sinh ra hậu quả gì, cái này rất khó mà đoán trước.
-La bí thư, chuyện này kỳ thật có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ là cách xử lý như thế nào rồi, Đinh Trường Sinh không phải là làm trái với quy định pháp luật, hắn chỉ là làm chuyện nên làm theo cách của một người dân mà thôi, đã không ban thưởng người làm việc nghĩa còn chưa tính, mà còn giam lại, việc này nếu bị mọi người biết, thì chúng ta có rất nhiều lý do khác để giải thích việc này, nếu như đã cần nói thì phải nói dối cho tròn, vậy dứt khoát ngay bây giờ, tại ngọn nguồn bóp chết cho qua là xong, thì những chuyện khác cũng liền không sao cả.
Trọng Hải không thèm để ý chút nào nói.
- Trọng Hải, Đinh Trường Sinh là thư ký của ông, đương nhiên là ông sẽ nói như vậy, còn tôi bây giờ cả hai mặt đều bị ép, con gái của tôi oán trách tôi lấy oán trả ơn, nhưng mà tôi lại lo lắng người khác nói tôi thiên vị Đinh Trường Sinh…. .
La Bàn Hạ buồn rầu sờ lên càm của mình, nói ra.
-Bất quá, tôi lại là cảm thấy con gái của ông so với ông thì còn hiểu lí lẽ hơn đấy .
Trọng Hải cười nói đùa.
-Hừ…ông còn có rảnh rỗi chế giễu, lần này Lương chủ tịch tỉnh đến đây thị sát, tôi thấy còn có dụng ý khác, rất có thể còn là vì cái hạng mục Px mà chạy đến đấy, ông nói, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
La Bàn Hạ bất đắc dĩ nói.
-Việc này, bất quá tôi lại cảm thấy, hiện tại cái hạng mục này cũng không phải là khẩn cấp như vậy, hiện tại khu đang phát triển tình thế đang tốt, còn phải cần tới cái hạng mục này bổ sung thêm sao? Hơn nữa, theo tôi hay là để nghe theo ý tứ phía trên đi, vạn nhất hạng mục này khởi động, sau đó cách một đoạn thời gian lại không được, lúc đó tổn thất mới thật sự là lớn đấy .
Trọng Hải thái độ không rõ nói.
Lời này làm cho La Bàn Hạ thật bất ngờ, Trọng Hải lần này đến cùng là có ý gì? Cái gì gọi là hạng mục này không khẩn cấp như vậy, không cần nóng nảy, nhưng mà lãnh đạo gấp, phó bì thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh đều để ý cái hạng mục này, còn ông với tư cách bí thư thành ủy địa phương có thể không nóng nảy được sao ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.