Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1795: NHẤT TIỄN HẠ SONG ĐIÊU.
La Đông Thu đem chuyện phát sinh Hồ Châu nói một lần, làm hắn cảm thấy kỳ quái chính chính là cha của mình La Minh Giang chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cầm một điếu thuốc, đốt hút im lặng hơn mười phút đồng hồ.
La Đông Thu thấy cha của mình đang trầm tư, mặc dù mình bên ngoài buôn bán kinh doanh, nhưng mà trong lòng của hắn rất rõ ràng, nếu như không có cái cây to người cha này, hắn đừng nói là việc buôn bán kiếm tiền, có cái qυầи ɭóŧ là may mắn lắm rồi, vì vậy La Đông Thu tuy rằng làm việc rất tùy hứng, nhưng mà tuyệt không dám làm ẩu.
Lúc này La Minh Giang mới nói ra:
-Rút ra khỏi Hồ Châu đi, cái hạng mục kia không thể tiếp tục làm rồi.
-Cha, chúng ta đã tốn hết bao nhiêu là công sức, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua sao?
La Đông Thu không hiểu hỏi.
-Rất rõ ràng, La Bàn Hạ đã biết cái gì rồi, chứ không lão sẽ không làm như vậy, rút cuộc là người nào lộ ra việc này đây?
La Minh Giang nói một câu mà La Đông Thu không hiểu thấu, làm cho La Đông Thu cũng cảm thấy rất kỳ quái.
-Chuyện gì vậy cha?
La Đông Thu nhíu mày hỏi.
La Minh Giang bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện cuộc trao đổi vừa rồi tại văn phòng muốn rút La Bàn Hạ ra kể lại, chuyện này La Đông Thu kinh hãi không nhẹ, , khó trách La Bàn Hạ dám làm như vậy, xem ra là ông ta đã biết cha mình muốn bỏ cũ thay mới, do đó giờ mới chơi trò cải biến đối với cái hạng mục này, nếu được ăn cả, hoặc ngã về không ...
-Vậy chúng ta thật sự không có cách nào khác vãn hồi rồi sao?
La Đông Thu hỏi.
-Theo cha đoán, mục tiêu lần này của bọn họ không hẳn là cái hạng mục này, mà là từ phía sau cái hạng mục này, mục tiêu cuối cùng nhất là cha đấy, cũng may là bọn họ động thủ có chút sớm, nếu như cái hạng mục này thật sự sau khi giao cho con, đến lúc đó mới động thủ, khi đó áp lực dư luận có thể không phải là tại thành phố Hồ Châu, mà rất có thể ngay cả trên tỉnh cha cũng bị liên quan đến, con hiểu chưa?
La Minh Giang lòng còn sợ hãi nói.
La Đông Thu cũng nghĩ đến điểm này, nhưng không có thâm sâu như La Minh Giang, hắn chỉ cảm thấy may mắn, thật không ngờ từ vừa mới bắt đầu chuyện này chính là một cái cạm bẫy, không biết là trong nội bộ bọn họ có vấn đề, mà trù hoạch vẫn chưa tốt, dù sao lúc này đây cha con của hắn đã tránh được một kiếp.
La Đông Thu theo văn phòng La Minh Giang đi ra, gọi điện thoại cho Tưởng Hải Dương, bảo là hoàn toàn rút khỏi cái hạng mục này, Tưởng Hải Dương trợn mắt há hốc mồm, vừa mới nghe xong thì còn nổi trận lôi đình với La Đông Thu, rõ ràng đến lúc cuối cùng thì thay đổi thái độ, điều này làm cho Tưởng Hải Dương rất là khó hiểu.
Tưởng Hải Dương cúp điện thoại, tức giận quăng điện thoại xuống đất, ở một bên đang ngồi loay hoay lau cây súng ngắn, Đàm Quốc Khánh giật mình.
Tưởng Hải Dương thở phì phì ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lấy chai rượu đỏ ừng ực ừng ực, sau đó tiện tay quăng ra…
-Tưởng thiếu gia, xảy ra chuyện gì?
Đàm Quốc Khánh hỏi.
-La Bàn Hạ cái lão già kia, đã lừa chúng ta, lần này tổn thất thật sự là đủ thảm đấy, ít nhất mất đi cũng mấy nghìn vạn, lão già kia, thật sự là chán sống, ngay cả bí thư tỉnh ủy nói mà cũng dám không nghe, đồ chó hoang …
Tưởng Hải Dương hung dữ mắng.
-La Bàn Hạ không nghe bí thư tỉnh ủy, thì cứ thay người là được mà.. .
Đàm Quốc Khánh không quản đến nói.
Tưởng Hải Dương liền đem tình huống chuyện này nói đại khái ra,:
-Tuy rằng mang tiếng là tôi cùng La Đông Thu hùn vốn việc kinh doanh này, nhưng mà tôi dám bảo hắn bỏ tiền ra sao? Con bà nó, tiền lỗ vốn này chỉ có tự chính mình chịu, vốn là chúng ta là chờ việc giải tỏa xong thì sẽ liền ký hợp đồng đấy, đang chuẩn bị tiền đặt cọc đấy, giờ thì tốt rồi, tiền cũng đã mượn tới, tiền lãi phải trả a…
-Kỳ thật, nếu La tbí thư nói mà không được, nhưng mà có một người nói thì La Bàn Hạ nhất định sẽ nghe đấy.
Đàm Quốc Khánh nham hiểm cười nói.
-Là ai?
Tưởng Hải Dương nhướng mày hỏi.
- Còn là ai nữa chứ, con gái của La Bàn Hạ!
Đàm Quốc Khánh nói ra.
-Đừng nói là ông muốn bắt cóc hắcon gái của lão chứ? Việc này không làm được a, ngàn vạn lần không được làm ẩu.
Tưởng Hải Dương lập tức bác bỏ đề nghị này, không phải hắn không muốn, mà là hắn không dám, bây giờ đang là chính trị đấu tranh, chứ không phải là bắt cóc tống tiền, đây không phải là chính trị đấu tranh…
-Tôi chỉ nói đó là một cách mà thôi.
Đàm Quốc Khánh cười nói.
Tưởng Hải Dương cũng cho rằng Đàm Quốc Khánh chỉ nói cho có nói mà thôi, nhưng mà trong nội tâm Đàm Quốc Khánh lại không đơn giản như vậy, hắn quả thật đang muốn làm như vậy, bởi vì trong lòng của hắn, Đinh Trường Sinh vĩnh viễn là cừu địch mà hắn muốn tiêu diệt, mà La gia Nghi kia cùng với Đinh Trường Sinh lại có mối quan hệ không tầm thường, đã từng theo dõi Đinh Trường Sinh, hắn đã từng thấy với Đinh Trường Sinh và La Gia Nghi có quan hệ rất tốt.
Nhưng mà hắn không biết là La Bàn Hạ cùng Đinh Trường Sinh lại có mối quan hệ không hề giống như hắn nghĩ vậy, bởi vì chính hắn đã thoát ly ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn chính trị này đã lâu, vì vậy có rất nhiều sự tình hắn không biết…
Hơn nữa hắn cũng đánh giá thấp tình thế cục diện thành phố hiện nay, vì vậy hắn cho rằng, nếu như mình bắt cóc La Gia Nghi, nói không chừng có thể làm cho La Bàn Hạ cải biến chủ ý, chỉ cần làm chuyện này thần không biết, quỷ không hay, để làm cho La Bàn Hạ cải biến chủ ý vẫn là có khả năng đấy.
Lại thêm một điều, bắt cóc La Gia Nghi, hắn cũng sẽ không gϊếŧ nàng, nhưng nhất định phải lợi dụng nàng đem Đinh Trường Sinh dẫn xuất ra, tìm biện pháp tiêu diệt Đinh Trường Sinh mới là mục đích lớn nhất, mà sự chết sống của La Gia Nghi thì phải dựa vào bổn sự của Đinh Trường Sinh, nếu như Đinh Trường Sinh cứu không được La Gia Nghi, Đinh Trường Sinh chết còn dễ nói, nếu như Đinh Trường Sinh còn sống, thì La Bàn Hạ có thể buông tha cho Đinh Trường Sinh? Còn nữa bản thân của Đinh Trường Sinh sẽ không tự trách sao?
Nghĩ tới đây, Đàm Quốc Khánh nở nụ cười, hắn lúc này đã lái xe rời khỏi nơi ở của Tưởng Hải Dương, dựa theo trước kia theo dõi Đinh Trường Sinh, hắn biết La Gia Nghi lúc này có lẽ còn ở công ty, nàng thường xuyên làm tăng giờ, cái này chính là cơ hội tốt nhất, vì vậy xác xuất thành công rất lớn.
Đinh Trường Sinh, ta sẽ cho ngươi hối hận, ta bị ngươi bức đến bước đường cùng rồi, giờ là cũng đến lúc ta phản kích, Đàm Quốc Khánh nghĩ như vậy, còn La Gia Nghi lúc này tuyệt đối không thể ngờ được, một đôi ma chưởng đang lặng lẽ vươn đến hướng nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.