Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1770: HẬU QUẢ.
-Lúc ấy, tôi khuyên ông không nên động đến hắn, nhưng mà tôi không biết người nào đứng đằng sau hà hơi tiếp sức cho ông, nên ông cứ phải động đến hắn, Trọng Hải bây giờ là phó bí thừ thành ủy, mà Ấn Thiên Hoa là trụ cột do Trọng Phong Dương lưu lại trên tỉnh, nghe nói Đinh Trường Sinh hàng năm đều đến nhà của Trọng Phong Dương chúc tết, mà Trọng Phong Dương rất là thưởng thức Đinh Trường Sinh, còn bây giờ thì Thạch Ái Quốc cũng là thường ủy Tỉnh ủy rồi, ông đếm xem, Đinh Trường Sinh sau lưng hiện tại đã có bốn vị thường ủy đứng rồi đấy…
La Bàn Hạ những lời này xem như là vuốt đuôi, cũng chẳng giúp ích được gì cho Uông Minh Hạo .
La Bàn Hạ không nói thì còn đỡ, ông vừa nói như vậy, Uông Minh Hạo sắc mặt thật không tốt, ngươi đã biết rõ nhiều như vậy, tại sao không nói sớm, hiện tại đến lúc này nói những lời này thì còn có ý nghĩa gì chứ?
La Bàn Hạ cùng Uông Minh Hạo đang nói chuyện, thì từ văn phòng ban kỷ luật thanh tra gọi điện thoại, báo là tỉnh kỷ ủy bí thư Lý Thiết Cương xe đã đến.
La Bàn Hạ cùng Uông Minh Hạo liền đứng lên xuống lầuthì xe của Lý Thiết Cương xe liền chạy vào đại viện thành ủy, La Bàn Hạ vượt lên trước một bước kéo ra cửa xe.
-Lý bí thư, chào mừng hoan nghênh đến Hồ Châu thị sát .
La Bàn Hạ cười nói.
-À… Bàn Hạ, lời này của ông nói trái với lương tâm rồi, tôi biết mình là loại người gì, thiên hạ nói tôi tới đâu là có điềm xấu tới đó, nên đâu ai muốn chào đón tôi, ông lại nói hoan nghênh tôi, có phải là nói trái với lương tâm a.
Lý Thiết Cương cũng không vì La Bàn Hạ là bí thư thành ủy mà buông tha.
Bất quá bọn họ có thể vui đùa với nhau, bởi vì La Bàn Hạ trước kia cũng là bí thư ban kỷ luật thanh tra, cùng Lý Thiết Cương rất là quen thuộc.
Lúc này Uông Minh Hạo cũng tiến lên thăm hỏi nói.
-Lý tbí thư, hoan nghênh a .
-Chào ông….
Lý Thiết Cương rất là lãnh đạm đáp lại, rồi liền hướng phía trong đại sảnh đi đến, điều này làm cho Uông Minh Hạo có dự cảm không ổn rồi….
Lý Thiết Cương làm việc hiệu suất rất cao, không thích những kẻ tâm địa gian giảo, ông không tới văn phòng bí thư La Bàn Hạ, mà là đến thẳng văn phòng Uông Minh Hạo, thấy như vậy, La Bàn Hạ càng thêm nắm chắc, xem ra quả thật là vì Uông Minh Hạo mà đến đấy.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, thư ký mang trà lên liền đóng cửa đi ra ngoài.
Lý Thiết Cương bưng chén trà lên uống một ngụm, đặt chén trà xuống, nhìn Uông Minh Hạo, hỏi :
-Ông là bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố, Bàn Hạ….ông cũng xuất thân từ bí thư ban kỷ luật thanh tra, còn tôi hiện tại cũng là bí thư ban kỷ luật thanh tra, ngồi đây có ba bí thư ban kỷ luật thanh tra, tôi thấy chúng ta nói chút chuyện có lẽ có độ tin cậy tương đối cao đấy…
-Đúng…..đúng .
La Bàn Hạ cùng Uông Minh Hạo cũng không biết Lý Thiết Cương mở đầu như thế đến cùng là có ý gì.
-Đã là như vậy, chúng ta trước tiên nói về chuyện của Đinh Trường Sinh đi, tôi đối với Đinh Trường Sinh cũng có biết một chút về hắn, nói thật, tôi thấy hắn không có vấn đề gì cả, còn Minh Hạo, ông nói đi, ông phát hiện vấn đề gì, mà lại kiên trì điều tra Đinh Trường Sinh vậy, tôi nhớ tôi đã từng gọi điện thoại cho ông đấy, đã báo là ngừng lại việc tra xét, nhưng mà ông vẫn kiên trì tra xét, chỉ nói vậy thôi, có thu hoạch được gì chưa?
Lý Thiết Cương như không đếm xỉa tới, ngắn ngủn mấy câu nói đã chứng tỏ Uông Minh Hạo kháng mệnh bất tuân, La Bàn Hạ người ngoài cuộc nghe được cũng chói tai rồi.
-Lý bí thư, Đinh Trường Sinh người này tại thành phố Hồ Châu mọi người tương đối biết rõ, kỳ thật hắn chính là một tên côn đồ, không có nhiều bổn sự đâu, tôi sở dĩ yêu cầu điều tra hắn, vì thật sự đã phát hiện ra manh mối, về phương diện quan hệ nam nữ rất là bê bối, vì vậy…..
-Tôi muốn nghe kết quả.
Lý Thiết Cương mặt không biểu lộ nói.
-Um….
Uông Minh Hạo thật sự là không biết nên nói như thế nào rồi.
-Có phải là tạm thời chưa có kết luận?
-Um…là như thế này…. .
Uông Minh Hạo gắng đáp.
-Minh Hạo, ông không phải là ngày đầu tiên làm bí thư ban kỷ luật thanh tra, ban kỷ luật thanh tra bên thành phố Bạch Sơn cũng hướng đến tôi cáo trạng, nói rằng chưa được bên thành phố Bạch Sơn đồng ý, ông đã đem người bên Bạch Sơn là một nữ chủ nhiệm thôn bắt giữ lấy, do đó thôn trang trên đã khiếu nại, ông nói đi, người đàn bà kia cùng với Đinh Trường Sinh có mối quan hệ gì?
Lý Thiết Cương mặt lạnh hỏi.
-Không có quan hệ gì, chúng tôi có manh mối là người đàn bà kia cùng Đinh Trường Sinh có một đứa bé, nhưng mà sau khi kiểm tra ADN thì không phải là con của Đinh Trường Sinh, về phần Đinh Trường Sinh có cùng người đàn bà kia có quan hệ gì, chúng tôi tạm thời chưa có chứng cứ.
Nếu đã là nói chuyện giữa những bí thư ban kỷ luật thanh tra, Uông Minh Hạo dứt khoát xem như lợn chết thì không còn sợ nước nóng rồi, không có chứng cứ chính là không có chứng cứ, chứ nói loanh hoanh cũng không lừa gạt được Lý Thiết Cương.
-Uông Minh Hạo, nói như vậy là ông tra xét cuối cùng cũng không có tra được cái gì, đúng không?
Lý Thiết Cương cúi đầu hỏi.
-Đúng như vậy, công tác của tôi không có làm tốt, đây là cái sai của tôi..
- Uông Minh Hạo a Uông Minh Hạo, ông thật đúng là làm cho tôi đẹp mặt đấy, lời của tôi nói thì ông không nghe, tôi còn tưởng rằng ông là người chí công vô tư, phát hiện nghe được bóng gió thì đã điều tra, ông làm tôi giật mình, ông đã làm công tác tại ban kỷ luật thanh tra nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ vẫn tựa như là không thành thạo, tôi rất thất vọng...
La Bàn Hạ không dám chen vào nói, vốn việc này không có liên quan đến mình, mình tới đây chẳng qua là dẫn Uông Minh Hạo ra pháp trường, vì vậy cứ im lặng là vàng.
Thế nhưng Lý Thiết Cương không có ý định để cho La Bàn Hạ ngồi chơi làm kẻ bàng quan.
-Bàn Hạ, vừa rồi Minh Hạo nói Đinh Trường Sinh không có bao nhiêu năng lực, bất quá chỉ là tên tên côn đồ mà thôi, tôi nghĩ, ông là bí thư thành ủy, vậy thì đánh giá Đinh Trường Sinh như thế nào? Tôi nghe nói là ông đề nghị hắn lên làm trợ lý cho chủ tịch thành phố, vậy hãy giải thích đi…
Lý Thiết Cương không hổ là lão bí thư Kỷ ủy, có thể nói là miệng lưỡi sắc sảo, không có chút nào tình cảm.
La Bàn Hạ còn tưởng rằng mình sẽ không có chuyện gì chứ, cuối cùng lại là nện vào chính mình, còn là dẫn lời nói của Uông Minh Hạo, bây giờ nói cái gì cũng không tốt a.
Uông Minh Hạo nói Đinh Trường Sinh là tên côn đồ, không có bổn sự, nhưng mình một tay lại đem hắn lên vị trí trợ lý chủ tịch, đây không phải là một sự mâu thuẫn sao ? Uông Minh Hạo a Uông Minh Hạo, ngươi thật đúng là ị trên đầu của ta a….La Bàn Hạ trong lòng mắng.
-Um…. Đinh Trường Sinh vẫn còn có chút năng lực, chỉ có thời điểm cách đối nhân xử thế có chút trái với lẽ thường, có chút vô lại, Minh Hạo nói là ý tứ này, đúng không Minh Hạo?
La Bàn Hạ nhìn về phía Uông Minh Hạo, lại đem trái bóng đá qua cho Uông Minh Hạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.