Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1738: NGUY HIỂM TỚI GẦN.
Đinh Trường Sinh nhận được điện thoại của Vạn Hòa Bình thì cảm thấy rất bất ngờ, còn tưởng rằng lại dính líu đến bản án tại Giang Đô trước đó..
Mặc dù mình chỉ là tự vệ, nhưng tình huống trên tỉnh rất phức tạp, liên tưởng đến lúc lúc trước A Báo cùng A Hổ là được người từ trên văn phòng công an tỉnh trực tiếp can thiệp, cho nên cục công an thành phố Hồ Châu phải thả người, còn có bây giờ thì Hoa Cẩm Thành đang bị câu áp, sự tình như thế này có thể là còn lâu mới được chấm dứt .
-Vạn cục trưởng, sự tình có kết quả sao?
Đinh Trường Sinh mở đầu hỏi .
-Trường Sinh, sự kiện kia tại khách sạn thì không sao, xem như đó là cậu tự vệ, hơn nữa người bị chết cũng không phải là súng từ trong tay của cậu, cho nên vụ án này căn bản là có khuynh hướng dựa theo bút lục của cậu, nhưng bây giờ lại có chuyện phiền phức.
Vạn Hòa Bình trầm ngâm một chút, một lúc mới nói ra .
-Vậy có chuyện gì xảy ra vậy?
Đinh Trường Sinh có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì nữa rồi.
-, là như vầy, dựa theo manh mối của cậu đã đưa, chúng ta đã tìm được Bạch Khai Sơn, nhưng lại không có tìm thấy được ba người kia, Bạch Khai Sơn nói là mấy người kia đã không còn đi theo lão nữa, bởi vì lão chi trả không nổi tiền lương, nên những người kia đã rời đi, còn đi đến địa phương nào thì lão không biết.
Vạn Hòa Bình nói.
-Há, như vậy a, chuyện này cũng đâu có gì, tìm không thấy thì cứ tiếp tục truy tìm là được, bọn chúng có thể chạy được bao xa, nếu cần thì cứ xin lệnh truy nã toàn quốc, loại người như vậy, chúng ta phải đi trước một bước, thì chúng ta mới có thể an toàn.
Đinh Trường Sinh nghĩ kế nói.
-Tôi hiểu, chúng ta cũng biết cách làm đấy, nhưng như tôi mới vừa nói, chuyện này vẫn chưa xong, theo tin chúng ta nắm được từ Giang Đô báo cáo, ba người này đang bắt đầu tuyển thêm người rồi, mục đích là muốn đối phó với cậu, đây là tôi sớm đề tỉnh cho cậu biết, hãy cẩn thận một chút.
Vạn Hòa Bình nói.
-Được rồi, tôi biết rồi, cám ơn Vạn cục trưởng, chuyện tại Giang Đô tôi còn chưa kịp cám ơn ông, ngày khác nếu có dịp đến Giang Đô, tôi nhất định mời cơm ông…
Đinh Trường Sinh khách sáo nói .
-Ừ…tôi chờ ăn cơm của cậu, nhớ cẩn thận một chút, có việc gì thì tùy thời sẽ liên hệ.
Vạn Hòa Bình nói xong liền cúp điện thoại .
Đinh Trường Sinh không lo lắng cho bản thân mình, hắn chỉ lo lắng cho những người bên cạnh mình mà thôi, trước kia cùng Bạch Khai Sơn có thể nói chỉ là đụng chạm nhỏ, nhưng đến lúc này đã là có người chết rồi, có thể nói giờ là đã triệt để xé mở mặt, với lại hiện tại Triệu Khánh Hổ chỉ còn tàn hơi, như vậy thị trường ma túy Hồ Châu khẳng định đó cũng là điều mà Bạch Khai Sơn mơ ước, trong lúc nhất thời giai đoạn này thật đúng là không có con buôn thuốc phiện ngoại lai có thể tiếp quản cái thị trường này.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm hắn bất an, bởi vì hắn vẫn không có một chút đầu mối nào, cho nên cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hiện tại chủ yếu nhất vẫn là sự an toàn của Lưu Hương Lê, chỉ mong Uông Minh Hạo có thể tuân thủ đúng theo hứa hẹn ..
Dựa theo chỉ thị của Uông Minh Hạo, Trương Văn Minh tự mình đi đến hồ Thiên Nhất Sắc gặp Lưu Hương Lê .
-Lưu Hương Lê, chuyện của cô đã điều tra xong, giờ thì cô có thể đi đi, không còn có việc gì nữa….
Trương Văn nói.
-Đi về? Cái gì gọi là chuyện của tôi đã điều tra xong? Tôi có chuyện gì mà điều tra?
-Được rồi, Lưu Hương Lê, chúng ta đã mang cô đến đây, đó chính là có vấn đề nên cần cô hiệp trợ điều tra, hiện tại vụ việc đã điều tra rõ ràng, đương nhiên là để cho cô về rồi, như thế nào .. cô không muốn đi về sao?
Trương Văn Minh tin rằng vẫn có thể hù dọa được thôn phụ này đấy, nếu ngay cả một thôn phụ mà cũng làm không được, như vậy thì mình cũng không còn có khả năng tại Ban kỷ luật thanh tra lăn lộn rồ .
-Không phải là tôi không muốn về, mà là do các người làm quá đáng, các người là Ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu, tôi là đảng viên tại Bạch Sơn, các người có quyền lực gì mà bắt bớ mang tôi đi vượt qua địa khu tới nơi này, còn bắt tôi mang theo đứa bé, các ngươi làm chuyện như vậy có thông qua cùng Ban kỷ luật thanh tra Bạch Sơn không?
Lưu Hương Lê từng chữ từng câu hỏi.
-Vấn đề này, chúng ta đương nhiên là đã thông qua rồi, tcô cứ rở về đi , tại đây không còn gì nữa..
Trương Văn nói xong thì bước ra khỏi ra gian phòng biệt thự .
Trong lúc Lưu Hương Lê thu dọn đồ đạc, thì nhận lấy điện thoại di động của nàng do Trương Văn Minh trả lại, vì vậy nàng liền gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, thì ngay lúc này Đinh Trường Sinh đang chờ tin tức của nàng, thoáng cái liền đả thông.
-Trường Sinh, em không sao chứ?
Lưu Hương Lê nhìn xem ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi.
-Em không sao, đã thả chị ra rồi hả?
Đinh Trường Sinh đứng lên hỏi.
-Ừ, nói là điều tra xong, không có gì, để cho chị trở về đây.
Lưu Hương Lê nói.
-Vậy thì tốt, như vậy …chị cứ hồi trở lại Bạch Sơn, khi nào em đến Bạch Sơn sẽ đến thăm chị.
Đinh Trường Sinh cũng không muốn ở trong điện thoại nói nhiều lời, Lưu Hương Lê được thả, như vậy chuyện này có thể đã qua được một đoạn thời gian .
Thế nhưng Đinh Trường Sinh thì nghĩ như vậy, không có nghĩa là Lưu Hương Lê cũng muốn như vậy, sau khi nói chuyện với Đinh Trường Sinh xong, nàng đóng cửa lại, trực tiếp bấm đến điện thoại của tỉnh kỷ ủy, tố cáo kỷ ủy Hồ Châu dã man cố tình gây sự đem mình chộp tới, còn bắt mang theo đứa bé, mấy ngày qua hù dọa làm cho đứa bé hoảng hốt.v.v….Trương Văn Minh ở dưới lầu đang chờ, hoàn toàn không biết Lưu Hương Lê đang trên lầu đem bọn họ tố cáo .
…………………………………………………………………………………….
Sắc trời dần dần tối xuống, đã xong một ngày làm việc, Tương Ngọc Điệp cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngày hôm nay nàng không có đi đến đài truyền hình, mà ở khu đang phát triển với cái xưởng thuốc đang xây dựng, rất nhiều chuyện cần nàng tự mình kiểm tra, em trai cùng em gái của mình đã đi đến nước ngoài rồi, tạm thời không cần lo lắng, chỉ là nàng không ngờ, có một mối nguy hiểm to lớn đang lặng lẽ hướng nàng tới gần.
Đem xe lái vào ga ra tầng hầm biệt thự, nàng vừa mới xuống xe, chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, thì nàng cảm giác có người dùng khăn tay chụp kín mũi miệng của mình, nàng dốc sức thở, nhưng càng thở, lại có cảm giác mình càng ngộp, thẳng đến cái gì cũng không biết ….
Động thủ là A Sói, hắn làm chuyện này là quen tay nhất, thấy Tương Ngọc Điệp đã yên lặng không nhúc nhích, hắn khẽ cong eo, đỡ Tương Ngọc Điệp lên tầng một biệt thự, nơi đó trên ghế sa lon đang ngồi A Long cùng a Hổ, gặp A Sói tiến đến, A Hổ lúc này mới mở đèn .
A Sói không có chút nào thương hương tiếc ngọc, đem Tương Ngọc Điệp ném tới trên ghế sa lon, thở dài nói:
-Con đàn bà cũng nặng lắm đấy, mang lên tới đây thật mệt mỏi a..
-Đó là do sức khỏe của mày bết bát i, xem ra thân thể mày đã xảy ra vấn đề, A Sói, về sau chuyện giao cấu mày đừng làm thường xuyên như vậy nữa, sắc là cây đao cạo xương, mày không rõ sao?
A Long lạnh mặt nói, A Sói thằng này thích nhất không phải là tiền, mà hắn thích nhất là đàn bà, cho nên mỗi lần chia chác tiền, một đồng hắn cũng không còn giữ lại, toàn bộ đều đập lên trên người đàn bà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.