Chương trước
Chương sau
-Mười ức? Quỹ ngân sách khu Tân Hồ một năm có nhiều như vậy sao?

Đinh Trường Sinh chấn động hỏi, đối với những chuyện này hắn thật đúng là không rõ ràng lắm.

-Nếu không ở trong cái vòng này, thì sẽ xem như là không biết, hơn nữa từ khi Quan Nhất Sơn đến nắm quyền, thì thu nhận người vào làm thêm không ít người, bất quá theo chị được biết, những người này vào làm, nhưng lại ngoài biên chế, đa số là người ở các hương trấn xa xôi đến, nhờ quan hệ đến làm thủ hạ của Quan Nhất Sơn…

-Vậy…những người này cho Quan Nhất Sơn không ít chỗ tốt chứ?

Đinh Trường Sinh trầm ngâm nói, xem ra chính mình nhắm ngay Uông Minh Hạo thật đúng là đã tìm đúng nơi rồi, có thể là Uông Minh Hạo chính trực vô tư, nhưng không có nghĩa là người trong nhà của Uông Minh Hạo không có vấn đề, có biết bao nhiêu quan viên đều là rơi ngựa thua từ chỗ người trong nhà, vậy có thể Quan Nhất Sơn sẽ là tử huyệt của Uông Minh Hạo..
-Nào chỉ là chỗ tốt, nếu như người có biên chế muốn được điều động, thì ít nhất là phải tốn năm vạn, còn những người không có biên chế muốn có biên chế, không dưới mười vạn thì không có cửa đâu..

-Con bà nó, nhìn không ra, Quan Nhất Sơn đúng là có thằng gia hỏa can đảm , vậy em muốn đem lá gan của thằng này bóp lại, để cho Uông Minh Hạo đau đớn thoáng một phát.

Đinh Trường Sinh âm trắc cười nói .

………………………………………………………………………………………..

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đinh Trường Sinh hẹn Hà Hồng An gặp mặt, có nhiều người không biết Đinh Trường Sinh đã từ Bắc Kinh trở lại, vẫn còn tưởng rằng thằng này đến Bắc Kinh đang đi chơi đâu đó rồi, còn Đinh Trường Sinh lúc này lòng nóng như lửa đốt, bởi vì Lưu Hương Lê vẫn còn nằm trong tay kỷ ủy, nếu mình tìm không thấy phương pháp để đối phó với Uông Minh Hạo, cục diện hắn sẽ bị động liền kéo dài thêm nữa, thời gian càng dài, đối với hắn càng là bất lợi.
Hà Hồng An thì cho rằng Đinh Trường Sinh hẹn mình là vì chuyện của Triệu Khánh Hổ, nhắc tới cũng kỳ quái , tuy giờ Triệu Khánh Hổ chỉ còn lại có một chút tàn hơi, nhưng cơn tức này Hà Hồng Anh vẫn treo không nuốt xuống được, hơn nữa nếu như đúng như Đinh Trường Sinh dự đoán, thì Triệu Khánh Hổ sẽ làm di chúc, nhưng Hà Tình thì chỉ là thân phận con dâu của Triệu gia sẽ bị ngăn cách, lúc này người của Triệu gia và những người khác cũng không thể gặp mặt được Triệu Khánh Hổ, hiện tại cũng chỉ phải đành chờ Triệu Khánh Hổ đứt hơi tàn cuộc, nhưng lúc này trong bệnh viện, trị liệu vẫn còn đang duy trì, chỉ là chờ đợi đến lúc hắn tắt thở mà thôi.

-Đinh chủ nhiệm, đúng lúc này chúng ta cũng không nên gặp mặt, vạn nhất bị người hoài nghi sẽ không tốt.

Hà Hồng An cùng Đinh Trường Sinh đang ngồi tại trong trà lâu của vợ ông ta gặp mặt, câu nói đầu tiên của Hà Hồng An là nhắc nhở Đinh Trường Sinh cẩn thận một chút .
-Yên tâm đi, trước khi đến tôi đã quan sát kỹ , không có đuôi đeo bám, tôi tìm đến ông là có việc gấp.

Đinh Trường Sinh nói .

-Ai … tôi biết cậu có việc gấp, nhưng tôi cũng vậy không có thời gian, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, Hà Tình cơ hồ là ở suốt tại trong bệnh viện rồi, tôi cũng đã tìm mấy người canh giữ ở trong bệnh viện, đoán chừng chỉ tầm mấy ngày nữa là xong.

Hà Hồng An cho rằng Đinh Trường Sinh đến là vì chuyện Triệu Khánh Hổ.

-Chuyện này chậm rãi nói sau, tôi tìm ông là muốn hỏi thăm một chuyện cá nhân, Quan Nhất Sơn ông có biết không?

Đinh Trường Sinh nhấp một ngụm trà hỏi.

-Là tên hỗn đản của khu Tân Hồ kia?

Hà Hồng An sững sờ, hỏi.

-Đúng, chính là hắn, ông cùng hắn đã từng quen biết sao?

Đinh Trường Sinh hỏi tới .

-Hừ tên hỗn đản này, nào chỉ là đã từng quen biết, thời điểm năm ngoái, hắn nói khoản tiền cần phải chuyển đi, hơn nữa phải là lập tức chuyển đi, mức tiền quá lớn, chúng ta đã cho hắn rất nhiều ưu đãi, nhưng vẫn không thể nào lưu lại được số tiền kia, lúc ấy tôi thiếu điều quỳ xuống năn nỉ hắn, coi như rồi, nói ra thật là mất mặt.
Hà Hồng An bây giờ nói nhắc tới vẫn còn cắn răng nghiến lợi, xem ra khi đó Quan Nhất Sơn làm cho ông bị tức giận không nhẹ .

-Ồ? Mức tiền rất lớn sao?

Hà Hồng An theo thói quen nhìn chung quanh một chút, rồi nói ra:

-Đó là quỹ ngân sách của khu Tân Hồ, tiếp cận mười ức tiền, năm nay nhất định là sẽ còn vượt qua mười ức rồi, đối với ngân hàng mà nói, đây là khách hàng rất lớn, nhưng chưa đến định kỳ mà rút tiền, nếu tính tiền lãi, thì khu Tân Hồ phải chịu tổn thất hơn hai trăm vạn, cậu suy nghĩ một chút, trong chuyện này nếu không có việc gì, thì Quan Nhất Sơn có thể làm như vậy sao?

-Vậy ông có biết Quan Nhất Sơn cùng bên tín dụng khu có mối quan hệ như thế nào mà lại chuyển tiền qua bên đó?

- Tháng trước trong tỉnh tổ chức hội nghị tài chánh, tôi có cùng phó chủ nhiệm tín dụng khu ngồi cùng một chỗ, lúc ấy đang nhàn rỗi không chuyện gì, thì người bên đó khoe khoang năng lực của bọn họ, theo hắn lộ ra, lúc ấy tín dụng khu đã cho Quan Nhất Sơn một triệu rưỡi tiền, đây là tiền bắt đầu làm ăn, về sau hàng năm là một trăm vạn….
Hà Hồng An rất bội phục cái tham của Quan Nhất Sơn , nhưng lại nghĩ tới mình và Đinh Trường Sinh đang giăng ra một cái bẫy bên phía Triệu Khánh Hổ với những số tiền kia, thì Quan Nhất Sơn coi là cái gì chứ?

-Về Quan Nhất Sơn, ông có còn biết được them gì không?

-Này ..chuyện gì vậy? Làm sao cậu đối với thằng này cảm thấy hứng thú như vậy? Hắn đắc tội cậu sao?

Hà Hồng An cảm thấy hứng thú hỏi.

-Ông nói đúng rồi, tôi là loại người chịu nhịn sao? Cho nên, tôi phải sửa trị thằng này một chút.

-Ui trời, cậu bớt nóng đi, cậu có biết hắn cha vợ là ai không vậy?

Hà Hồng An vội hỏi, ngay cả ông không thuộc về phủ hệ thống chính quyền của Hồ Châu mà cũng không dám đắc tội với Quan Nhất Sơn, còn Đinh Trường Sinh là quan viên địa phương Hồ Châu, với tư cách đang cùng hợp tác, nên ông có nghĩa vụ nhắc nhở hắn
-Uông Minh Hạo chứ gì….không thành vấn đề, việc này bí thư Uông Minh Hạo nhất định là sẽ không bao che …

Đinh Trường Sinh cười cười nói .

Không đúng, xem điệu bộ này của Đinh Trường Sinh, hình như là hắn biết rõ đằng sau Quan Nhất Sơn chính là Uông Minh Hạo, mà hắn dám đối với Quan Nhất Sơn nhe răng, xem ra chuyện này là không bình thường, chỉ là mình và Đinh Trường Sinh đang hợp tác sắp đến lúc có kết quả, nếu đúng lúc này xảy ra đường rẽ nào đó, thì chuyện hợp tác kia còn thế nào tiến hành tiếp đây?

-Trường Sinh, hãy nghe tôi, nhẫn nhịn cho gió êm sóng lặng, mọi thứ không nên cứ nhìn chằm chằm vào, Quan Nhất Sơn con chó điên kia cũng không phải là loại dễ trêu như vậy.

-Vậy ý của ông còn tôi là người dễ trêu phải không?

Đinh Trường Sinh tiếp tục cười nói .
-Không phải, không phải ý tứ kia, ý tôi nói. . .

-Tốt rồi, Hà chủ tịch, tôi biết ý của ông, nhưng việc này ông phải giúp tôi, ông còn biết cái gì nữa không ?

-Ừ. . . tôi còn biết một chút sự tình…

Hà Hồng An suy nghĩ rồi nói ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.