Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1598: GIẰNG CO.
Lúc Đinh Trường Sinh chạy đến hiện trường, thì chung quanh hiện trường đã kẹt cưng người, không chỉ nói là từ bên ngoài đi vào đã khó , chính là muốn đứng xem náo nhiệt cũng không có đường ra .
Đinh Trường Sinh nhìn thấy không có cách nào mà vào, nhưng không có nghĩa là Đường Linh Linh nhìn không tới, lúc này nàng đứng tại tầng cao nhất của Ginza Thương Thành, đối với tình huống phía dưới nhìn không sót cái gì, với lại cũng đã nhìn thấy vị trí của Đinh Trường Sinh trong đám người kia.
-Này, chị có thể nhìn thấy em không vậy?
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh, gọi điện thoại hỏi .
-Có thấ , cũng trông thấy Lan chánh ủy, bất quá việc này nhìn qua hình như là có cái gì không đúng a, như thế nào lại có nhiều người cầm gậy gộc như vậy? Hình như là hướng về phía chấp pháp xe đi đến, em phải đến nhanh, bằng không thì không kiểm soát được tình hình đâu..
Đường Linh Linh lúc này chứng kiến một đám cầm gậy, tuổi đều là rất trẻ, thoạt nhìn rất là kích động, không biết đám người này là từ đâu tới.
-Thế nhưng em không vào trong được, nhiều người chen chật cứng rồi, vậy từ nơi này phải đi hướng nào đây?
Đinh Trường Sinh vừa nói , vừa lui ra một nơi hơi vắng người hỏi.
-Cứ như vậy, chị chỉ cho em chạy đến đâu thì em chạy đến đó, leo tường không có thành vấn đề phải không ?
Đường Linh Linh hỏi.
Vì vậy Đinh Trường Sinh lại dưới sự chỉ dẫn Đường Linh Linh, một đường xuyên qua phố hẻm, thời gian dần qua hướng đến phía vị trí của Lan Hiểu San tới gần, nhưng lúc này Lưu Chấn Đông cùng Lan Hiểu San đã là không thể lui được nữa, đằng sau chính là một bức tường ngõ cụt tường, nếu như có thể leo qua còn có thể tránh được một kiếp, nhưng tình huống này sợ là không còn kịp rồi .
Lưu Chấn Đông liền hôm nay lúc đi không mang theo súng, hơn nữa còn là đang trên đường bị Lan Hiểu San gọi tới, nên cũng không có mặc đồng phục cảnh sát, cho nên căn bản không thể nào đối kháng cùng với những tên đang cầm côn gỗ trong tay này.
-Các người muốn làm gì? Bộ không còn luật pháp sao, tôi nói cho mấy người biết, bây giờ lập tức lui về sau, chúng tôi là người của cục công an thành phố, nếu như còn nghĩ đến hậu quả thì lui ra ngoài, chứ lát nữa cảnh sát vũ trang đến đây, các người ai cũn đều chạy không thoát được.
Đúng lúc này Lan Hiểu San nói ra .
-Các huynh đệ, những người này đều là chó săn của nhà đầu tư, đời cha của chúng ta là công nhân của xí nghiệp may, khi xí nghiệp bị phá sản, chúng ta không có cầm được một phân tiền, mọi người đều giống như tôi, đều là không có công tác, không có công việc , chúng ta rơi đến nước này là do ai ? Còn không phải là do những người làm quan này, bọn họ nói là người của cục công an, cục công an đến tới nơi này làm gì, là tới bắt chúng ta đấy, chúng ta đừng nghe bọn họ nói nhảm nữa, nếu không giải quyết vấn đề này, các người ai cũng đừng có nghĩ đến chuyện rời đi, đem mấy người bọn họ bắt lại ..
Đinh Trường Sinh đúng lúc này đã leo lên trên đầu bức tường kia, chỉ là còn chưa có xuống dưới, hắn đang muốn biết việc này đến cùng là chuyện gì xảy ra, khoan hãy nói , thằng vừa nói kia giống như là đang kích động.
-Đúng ….đúng, đừng có ai nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, chúng ta hôm nay liền cùng các ngươi liều mạng đến cùng.
-Dù thế nào, là chính các ngươi đi tới đây muốn bắt bắt người, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Tên dẫn đầu còn nói thêm .
-Này chàng trai, thấy cậu hình là lão đại, cậu có biết mình đang làm gì không vậy? Làm như vậy là phạm pháp có biết không? Nếu bây giờ quay đầu còn kịp… ,nói cách khác, sẽ không còn kịp hối hận đấy.
Lưu Chấn Đông quát lớn .
-Ha ha, xem ai là người hối hận trước, mấy huynh đệ, bắt người đàn bà kia nhốt vào trong xe trước đi, còn thằng này liều lĩnh như vậy, ra đây cùng tao thử sức xem sao ?
Tên thanh niên dẫn đầu nói ra .
-Mày dám . . .
Lưu Chấn Đông lúc nảy căm tức, nếu trước mắt mình mà để cho chính ủy Lan Hiểu San bị bắt lấy, sau này cái vị trí đội trưởng này cũng không cần giữ được nữa, đó là chưa nói đến ai khác, chính là Đinh Trường Sinh cũng không tha qua cho mình .
-Hừ…mày nói cùng ai muốn thử sức vậy ? Để tao cùng mày đấu một chút thử xem?
Đinh Trường Sinh ngồi ở trên đầu tường hỏi, đúng lúc này toàn bộ những người này kể cả Lưu Chấn Đông cùng Lan Hiểu San mới quay đầu lại nhìn xem, từ trên đầu tường không biết lúc nào đã có một người.
-Đinh phó cục…. sao cậu lại tới đây?
Lưu Chấn Đông mừng rỡ hỏi.
-Trường Sinh …. tại sao em lại ở chỗ này?
Lan Hiểu San càng là mừng rỡ, thằng này luôn tại thời điểm mấu chốt nhất thì xuất hiện, hắn đã làm cho mình kinh hỉ đã không phải là lần một, lần hai rồi, mắt nhìn mình hôm nay sẽ bị những người này ép buộc, không có nghĩ đến thời điểm này Đinh Trường Sinh lại xuất hiện .
Đinh Trường Sinh nghiêng người, đầu tường cao hơn hai mét hắn nhẹ nhàng rơi xuống, ở hiện trường nhiều người như vậy, rõ ràng không có nghe được tiếng động vang lên như một người bình thường người từ trên tường nhảy xuống…
Đinh Trường Sinh không có nói chuyện với Lưu Chấn Đông cùng Lan Hiểu San, lúc này tình cảnh này không thể vui mừng được, mười mấy tên gia hỏa đều là mang theo gậy gộc, mình có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn những bằng hữu kia của mình thì không thế nào đấy, vì vậy nhìn xem trước mặt những cây côn gỗ trong tay của bọn người kia, sau đó cởϊ áσ ra giao cho Lưu Chấn Đông.
Sau đó lại đưa di động giao cho Lưu Chấn Đông, nói lớn:
-Mở ra thu hình lại, để sau này nhìn xem là ai ra tay, tôi không tin là bọn chúng dám sát hại nhân viên chính phủ, đợi chuyện này qua rồi, bên cục công an thành lập một tổ điều tra, để xem những người gây chuyện này là ai, cứ quy định ngày ra đầu án tự thú, không tự thú cứ bắt người trong gia đình của bọn chúng, ngay cả bạn gái cũng được, nào giờ đến đây đi, để tao xem thân thủ của mày ra sao, chính mày tới đây, tao nghe thấy mà là người kêu la lợi hại nhất …
Đinh Trường Sinh chỉ vào tên dẫn đầu vừa rồi nói ra .
-Hừ… mày kêu tao qua thì tao liền qua à đi, mày là ai chứ?
Thằng nọ không cho cho Đinh Trường Sinh mặt mũi chút nào …
-Tao là ai không trọng yếu, mày nói mày là con cái của người trong xí nghiệp may, vậy cha mẹ của mày là ai, nói ra để tao cho người điều tra thêm, nếu mày quả thật là con của người trong xí nghiệp may này, thì tao không làm khó dễ mày, thế nào …mày có dám không?
Đinh Trường Sinh mặt sắc phát lạnh hỏi.
-Tao là ai không cần mày xen vào, lão Thất , mày cho thằng này một trận đi ..
Nghe được đại ca của mình phân phó như vậy, trong đám người đi ra một người, bất quá cầm trên tay không phải là côn gỗ, mà là một đoạn thép rất tiện tay, độ dài rất phù hợp, thành thép này nếu là nện trúng ở trên thân người, không gãy xương cốt thì cũng sẽ bị đau nhiều ngày .
Đinh Trường Sinh cũng chẳng có nhìn tới thằng cầm thanh thép này, mà là xoay mặt nhìn về phía Lưu Chấn Đông, nói thấp giọng ra:
- Trước tắt điện thoại đi.
Lưu Chấn Đông không rõ Đinh Trường Sinh là có ý gì, nhưng là lập tức liền tắt thu hình đi, đối với Lưu Chấn Đông mà nói, lời nói của Đinh Trường Sinh chính là mệnh lệnh, bởi thế tuy Đinh Trường Sinh không có làm ở cục công an , nhưng hắn vẫn luôn là xưng hô với Đinh Trường Sinh là Đinh phó cục .
-Mày bây giờ rụt về lại thì còn kịp, bằng không, cây côn sắt của tao không phải là đùa giỡn, vừa rồi mới có một thằng không nghe lời, bây giờ đang ở nằm trong xe rêи ɾỉ đấy.
Lão Thất mắt khinh miệt nhìn Đinh Trường Sinh, ra vẻ thương hại nói ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.